Tạ Thiếu Ly còn muốn truy vấn vài câu, nhưng Lâm Tư Niệm đã chủ động chăn môi y lại. Nhân lúc dừng lại lấy hơi, Lâm Tư Niệm bưng lấy mặt Tạ Thiếu Ly, men theo ánh trăng hôn ám nhìn y một lúc, thành công dời đi đề tài khác: "Diệt hoa cung thủ vệ nghiêm ngặt, huynh sao vào đây được."
Tạ Thiếu Ly hôn cổ nàng, giọng nói trong trẻo trở nên khàn khàn: "Hôm qua ta đã đến rồi, vòng qua đám thủ vệ mất một chút thời gian, lại phải trốn đợi trời tối, nhân lúc đệ tử Diệt hoa cung đổi ca mới có cơ hội vào đây gặp nàng."
"Quá nguy hiểm rồi." Lâm Tư Niệm khẽ cau mày: "Người Diệt hoa cung làm việc chỉ nghĩ đến bản thân, không hề để ý huynh là Thế tử mà thủ hạ lưu tình, nhỡ đâu huynh xảy ra chuyện thì phải làm sao."
Tạ Thiếu Ly thấp giọng nói: "Nếu ta không đến thì sao có thể gặp được muội."
Lâm Tư Niệm á khẩu, hậm hực một lát mới hôn y lấy lòng, nói: "Tháng trước muội vốn nên về Lâm An một chuyến, kết quả lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Vừa nghe đến ba chữ ngoài ý muốn, Tạ Thiếu Ly nhất thời có chút lo lắng, nâng tay sờ lên cơ thể Lâm Tư Niệm, lo lắng hỏi: "Xảy ra chuyện gì, bị thương sao?"
"Không có, là chuyện vui." Lâm Tư Niệm vừa nghĩ đến trong bụng mình có một tiểu sinh mệnh còn chưa thành hình liền không nhịn được lộ ra một nụ cười.
Tạ Thiếu Ly hiển nhiên là mang tâm sự mà đến, y thậm chí còn không chú ý đến động tác Lâm Tư Niệm vô thức sờ lên bụng, chỉ nhíu mày nói: "Phi Phi, những chuyện trên giang hồ kia của muội, ta đều nghe hết rồi."
Lâm Tư Niệm nói: "À, huynh đang nói đến danh hiệu nữ ma đầu của Diệt hoa cung sao?"
"Ta tin muội, nhưng vẫn có chút lo lắng." Hai tay Tạ Thiếu Ly đặt bên tai nàng, từ trên cao nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Phi Phi, ta phải xuất chinh phạt Kim, phụ thẫn đã đi Tương Dương rồi, ta thực sự không yên lâm về muội mới dành ra hai ngày đến Quỳ Châu gặp muội."
"Phạt Kim?"
Lâm Tư Niệm muốn nói chuyện mình mang thai cho y, kết quả bất ngờ nghe Tạ Thiếu Ly nói muốn xuất chinh, nhất thời sửng sốt, nói: "Hoàng đế không phải mới gả con gái cho Hoàn Nhan Thuật sao, ít nhất cũng đổi được mười năm hòa bình, sao giờ lại đánh nhau rồi?"
"Muội biết đấy, vốn Hoàn Nhan Thuật không hề có ý muốn liên hôn, mà là cưới người này về nước Kim, mùa đông ở Kim tặc lương thảo thiếu thốn, khó tránh khỏi phải vào nam cướp bóc."
Tạ Thiếu Ly quay người, ngửa mặt nằm cạnh Lâm Tư Niệm, dịu dàng nói: "Tháng trước, Hoàn Nhan Thuật lấy lý do An Khang đế lén đến quân doanh ở Tây Kinh, chỉ trích Hoang thượng có ý đồ phái An Khang đến làm mật thám. An Khang tung tích không rõ, không thể đối chất, Hán Kim hai bên như nước với lửa, sớm muộn cũng đánh một trận lớn."
Lâm Tư Niệm dường như bị Tạ Thiếu Ly nuốt vào trong bụng, lúc hồi thần lại nàng đã bị Tạ Thiếu Ly đẩy ngã lại trên giường, thân thể mạnh mẽ áp lên nàng, giống như muốn nhét cả người nàng vào trong lòng, hợp hai thành một.
Gò má và tay Tạ Thiếu Ly đều rất lạnh, khí tức trên người vô cùng lạnh lùng, cũng không biết y làm sao có thể lách qua được chín cửa đạo kiểm soát trên núi, ẩn nấp bao lâu trong đêm lạnh thế này mới tìm được cơ hội gặp nàng.
Lâm Tư Niệm đau lòng y phải chịu khổ như vậy, vốn muốn trách móc mây câu, kết quả lời còn chưa kịp nói đã bị Tạ Thiếu Ly dùng miệng chặn lại, toàn bộ đều nuốt lại vào bụng. Nàng hết cách, chỉ có thể nâng tay ôm lấy cổ y, dùng chăn đắp lên hai người, muốn dùng độ ấm của cơ thể mình làm ấm người Tạ Thiếu Ly.
Cơ thể Tạ Thiếu Ly lạnh băng của Tạ Thiếu Ly rất nhanh liền nóng lên.
Y hơi ngồi dậy, ánh mắt trong suốt nhìn chằm chằm Lâm Tư Niệm, giống như muốn nhìn thấu linh hồn nàng: "Đêm hôm đó ở Lâm An, muội cư nhiên dám làm ta hôn mê rồi chạy mất."
Lâm Tư Niệm làm ra bộ dáng kinh ngạc: "A, thì ra có chuyện này?"
"..."
"À, vậy nữ nhân ngu xuẩn đó thật sự đi đâu cũng mang lại mầm họa. Nhưng mà như vậy cũng tốt, không cần muội phải ra tay, Hoàn Nhan Thuật tự nhiên sẽ xử lý ả."
Lâm Tư Niệm hừ nhẹ một tiếng, lại quay người dùng tay sờ lên gò má y, ngưng thần nhìn Tạ Thiếu Ly nói: "Lão Hoàng đế có ý gì, văn võ trọng thần trong triều nhiều như vậy, vì sao lúc nào cũng phải Tạ gia nghênh chiến."
Trong bóng tồi, lông mi Tạ Thiếu Ly khẽ rung lên, không nói gì.
Nhưng Lâm Tư Niệm đã nghĩ ra rồi, thăm dò hỏi: "Lão tặc kia chắc không muốn lợi dụng chiến tranh, mượn tay Hoàn Nhan Thuật để đối phó với Tạ gia đấy chứ?"
"Phi Phi." Tạ Thiếu Ly nghiêng đầu hôn gáy Lâm Tư Niệm, bất đắc dĩ nói: "Đừng gọi Hoàng thượng như vậy."
"Muội cứ muốn đó. Hắn nếu như muôn lợi dụng Hoàn Nhan Thuật đối phó với Tạ gia, muội nhất định sẽ tự tay giải quyết hắn, hắn hắn vài câu thì sao chứ." Lâm Tư Niệm cười lạnh nói: "Người Triệu gia người nào cũng vô năng, huynh đã bảo vệ bọn họ như vậy, hắn bảo huynh đi chết huynh liền đi, có phải ngốc hay không."
"Phi Phi, cha ta là một người thẳng tính, rất nhiều chuyện đã rõ như lòng bàn tay, ông ấy vẫn sẽ đi làm." Tạ Thiếu Ly rũ mắt, cũng không biết đang nghĩ gì, đột nhiên lại nói: "Giang Vũ Đồng bệnh rồi, hình như rất nghiêm trọng."
Lâm Tư Niệm ngẩn người: "Xảy ra chuyện gì?"
"Bệnh của nàng ấy, có thể duy trì đến bây giờ đã không dễ gì, nghe Triệu Anh nói, cần phải dùng một cành tử huyết linh chi trên năm trăm năm làm thuốc dẫn, mới có thể cứu nàng ấy một mạng."
"Tử huyết linh chi, muội có nghe nói qua." Lâm Tư Niệm nói: "Nhưng từ trước đến nay không có ai nhìn thấy vị thuốc này, nó có tồn tại hay không cũng không thể kiểm chứng được."
"Có một cành." Tạ Thiếu Ly trầm giọng nói: "Ở trong cung."
Lâm Tư Niệm mở to mắt, ngồi dậy nói: "Chẳng lẽ, Triệu anh muốn đến xin Hoàng thượng thuốc?"
"Ừm, ta chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng hắn ăn nói khép nép như vậy."
Lâm Tư Niệm nhớ lại tính tình ngang ngược của Triệu Anh lúc trước, không thể nói ra được trầm tư trong lòng: "Hoàng đế có đồng ý không? Nhưng, chỉ sợ không có lòng tốt như vậy."
"Hoàng tượng đã đưa ra điều kiện, muốn hắn dẫn binh xuất chinh, thay Thái tử lật đổ Tạ gia."
A, lão hồ ly Triệu gia thật biết dùng ám chiêu.
"Triệu Anh đồng ý rồi."
"..." Khóe mắt Lâm Tư Niệm giật giật, nói: "Không cần phải gạt muội, muội biết đó chắc chắn là giả."
"Thông minh." Khóe miệng Tạ Thiếu Ly câu lên, xoay người ôm lấy Lâm Tư Niệm: "Hắn vì muốn xin thuốc, cũng lợi dụng lý do xuất chinh xin Hoàng thượng giao quân, nếu như làm tốt liền có thể một công đôi việc. Chỉ cần hắn có được một nửa binh quyền trong tay Hoàng thượng, cùng liên thủ với Tạ gia, Thái tử liền không thể phản kháng."
"Cho nên huynh cũng xuất chinh theo, ngoài việc bảo vệ sự an toàn cho cha huynh, thì cũng vì giúp Triệu Anh lấy được một nửa binh quyền?" Lâm Tư Niệm thấy y lên kế hoạch chu đáo, trong lòng cũng thở phảo nhẹ nhõm, nhẹ giọng cười nói: "Thiếu Ly ca ca, huynh lúc nào cũng sắc sảo như vậy."
"Luôn như vậy, chỉ là chưa