Lâm Tư Niệm cưỡi ngựa chạy ra khỏi phạm vi cai quản của Diệt hoa cung, cho đến lúc chạy đến trên quan đạo ở Quỳ Châu, đầu óc hỗn loạn của nàng mới dần đân thanh tỉnh lại.
Ngựa mất đi roi thúc giục, bước chân chậm lại, chậm rãi đi trên quan đạo. Gió tuyết rã rích, tuyết trắng mênh mông, Lâm Tư Niệm kéo lại hắc bào đơn bạc, đưa tay che lại cái bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, kịch liệt hít sâu để đè lại luồng khí nóng nảy khó lòng miêu tả được trong người.
Bây giờ trời đã sắp tối, nàng dù có tăng tốc thúc ngựa cũng không thể kịp đến Ngạc Châu, huống hồ tiểu sinh mệnh yếu ớt trong bụng chắc sẽ không chịu nổi lắc lư, không đến huyện phía trước mua một cỗ xe ngựa thoải mái một chút, mướn một xa phu đưa nàng đến Lâm An.
Nghĩ như vậy, Lâm Tư Niệm lại giương roi, quay đầu ngựa chạy đề huyện An Bình gần nhất.
Trời rét buốt, đêm tuyết rơi nhiều, đêm đến càng sớm hơn so với lúc trước. Lâm Tư Niệm ăn vội một bát cháo trong một khách điếm ở An Bình, liền nhìn thấy tiểu nhị khách điểm đang đội mũ lông cừu xoa tay bước vào, vừa dùng khăn lông phủi tuyết trên vai, vừa hà hơi nói: "Khách quan, thật xin lỗi, ta đã đi tìm xe giúp người rồi, đảm bảo đó là xe ngựa tốt nhất ở huyện thành, chỉ là tên xa phu này..."
Tiểu nhị lắng tai nghe gió lạnh bên ngoài, cười xòa nói: "Người xem trời gió tuyết lớn như vật, rét đến đông cứng, Lâm An lại xa như vậy, đám xa phu đều không muốn đi xa, càng huống hồ thời tiết này thật không quá tệ rồi!"
Bên ngoài tiếng gió gào thét, giống như hàng ngàn con dã thú cùng rống giận, trông có vẻ có bão tuyết lớn. Sắc mặt Lâm Tư Niệm trầm lại, phất tay nói: "Cho ta một gian phòng, đợi tuyết dừng rồi nói tiếp."
"Được!" Tiểu nhị vắt khăn lông lên vai, làm một động tác tay: "Khách quan mời theo ta."
Lâm Tư Niệm ngủ đến nửa đêm liền tỉnh. Đêm lạnh yên tĩnh, tiếng gió đã ngừng, trong đêm tối Lâm Tư Niệm lật người xuống giường, tìm ngọn đèn thắp lên, sau đó mở cửa sổ.
Bông tuyết bao phủ đêm đông trầm lắng rơi xuống, lạnh thấu xương, nhưng Lâm Tư Niệm lại tỉnh táo vô cùng.
Thành Lâm An ở đằng xa có phải cũng như vậy, mọi người đều thắp đèn u ám, phong tuyết bi thương, mai táng một đêm không ngủ?
Nàng không thể tưởng tượng được, nếu như Tạ Doãn chết thật rồi, vậy có thể nói đó là một nỗi đau thấu tim với Tạ Thiếu Ly...
Đang suy nghĩ, trên nóc nhà bỗng truyền đến một tiếng động nhỏ, sau đó, một bóng đen cao gầy nhảy vào từ cửa sổ, rầm một tiếng rơi xuống bên chân Lâm Tư Niệm.
Lâm Tư Niệm cả kinh, vô thức lùi về sau một bước, lập tức lại thả lỏng phòng bị, thử thăm dò gọi người nửa sống nửa chết kia một tiếng: "... Thập Thất?"
Người dưới đất vẫn nằm đó, không nhúc nhích.
Qua một lúc sau, lâu đến nỗi Lâm Tư Niệm còn cho rằng hắn đã chết rồi, thiếu niên cuối cùng cũng có động tĩnh. Bộ dáng hắn bị thương rất nghiêm trọng, rên lên một tiếng đau đớn, rồi khó khăn đứng dậy, tựa vào tường miễn cưỡng ngồi thẳng, nâng đôi mắt dưới đầu tóc rối bời lên, đôi mắt đen nháy nhìn chằm chằm vào Lâm Tư Niệm, mười ngón tay run rẩy làm một động tác: Ta rời sư phụ, đến gặp ngươi.
Lâm Tư Niệm nhíu mày: Phong tuyết lớn như vậy, không biết tên câm này dùng cách nào mới có thể lê cơ thể trọng thương này tìm đến khách điếm này.
Thấy Lâm Tư Niệm không nói, thiếu niên cúi đầu nhin vết thương đang chảy máu của mình, trong ánh mắt mang theo vài phần chờ mong: Ta bị thương rồi.
Lâm Tư Niệm một thân hắc bào, dường như muốn hòa làm một với bóng tối. Mắt nàng đỏ lên, thản nhiên nhìn thiếu niên hồi lâu, cuối cùng cúi người xuống, vươn ngón tay phủi đi lớp tuyết lạnh trên đầu tóc và vai hắn, đột nhiên nói: "Thập Thất, ta rất buồn, buồn đến không ngủ được."
Thiếu niêng ngẩn người, bàn tay đang làm động tác dừng lại, lẳng lặng nhìn Lâm Tư Niệm.
Lâm Tư Niệm hít sâu một hơi, không nói gì.
Nàng luôn không phải là người thích tỏ vẻ bất hạnh, chỉ lúc trước mặt Tạ Thiếu Ly mới thỉnh thoảng để lộ ra vẻ yếu ớt bất kham. Hôm nay có lẽ là quá đau buồn, mới nói kể khổ với thiếu niên như vậy...
Thiếu niên lặng lẽ nhìn nàng, giống như hiểu được cái gì, hắn đưa bàn tay rách da chảy máu của mình ra nhẹ nàng lắc vai Lâm Tư Niệm, nói: Ta không đau, ngươi không cần phải băng bó vết thương cho ta.
Làm xong, hắn lại chỉ vào ngực Lâm Tư Niệm, nói: Bởi vì trông ngươi còn đau hơn ta nhiều.
Lâm Tư Niệm im lặng cười, ngồi dậy tìm khăn ném cho hắn, lời nói đã trở lại vẻ trấn tĩnh như lúc trước: "Ngươi lai vết thương trước đi, cởi áo quần ra, ta đi hỏi chưởng quầy một ít thuốc."
Thiếu niên gật đầu, rất nghe lời ngồi xuống.
Đợi đến lúc Lâm Tư Niệm cầm thuốc bôi trở về khách phòng, thiếu niên đã lau sạch vết máu trên người, ở trần nửa người trên ngồi trên giường, không biết đang nghĩ gì.
Thấy Lâm Tư Niệm đẩy cửa bước vào, hắn liền ngẩng đầu lên, lảo đảo đứng dậy.
Lâm Tư Niệm nhẹ giọng ngăn hắn lại: "Ngồi xuống đi, ta thoa thuốc cho ngươi, đừng lộn xộn."
Lúc dược cao lạnh lẽo chà lên miệng vết thương, thiếu niên vô thức rùng mình một cái, rồi lại lập tức ngẩng đầu, híp mắt cười với Lâm Tư Niệm.
"Bị thường thành thế này, người con vui được sao?" Giọng Lâm Tư Niệm nhàn nhạt, không nghe được là vui hay giận: "Ta đảm bảo đây là lần cuối ta lo cho ngươi, nếu có lần sau thì đừng đến tìm ta nữa."
Nghe vậy, nụ cười của thiếu niên liền tắt, rũ mắt buồn buồn gật đầu.
Khó khăn lắm mới xử lý xong vết thương mới lẫn cũ trên người hắn, trời sắp sáng rồi, Lâm Tư Niệm ngáp một cái, ném hai kiện áo ấm cho thiếu niên: "Áo quấn của ngươi đã nhiễm đầy máu rồi, không mang được nữa, ta gọi tiểu nhị mua cho ngươi một bộ mới, nhanh mang vào rồi đến chiếc ghế đằng kia ngủ một đêm đi."
Thiếu niên ôm quần áo, trừng mắt im lặng hỏi: Ta với ngươi ngủ chung một phòng sao?
"Nếu không phải khách điếm đã hết phòng, ngươi cho rằng ta muốn thế sao?" Lâm Tư Niệm kéo áo nằm trên giường, quay lưng lại với thiếu niên: "Sau khi trời sáng ta phải đi ngay, ngươi cũng ngủ sớm đi."
Thiếu niên mang lại quần áo, lẳng lặng nhìn bóng lưng Lâm Tư Niệm một chút, đột nhiên nâng tay vỗ vào bàn, tạo ra âm thanh thu hút sự chú ý của Lâm Tư Niệm.
Lâm Tư Niệm xoay người lại, mở to đôi mắt mệt mỏi nhìn hắn: "Còn có chuyện gì."
Thiếu niên trầm mặc một lát, làm động tác nói: Ngươi muốn đi đâu.
Lâm Tư Niệm không trả lời liền, nàng nhìn thiếu niên một lúc, đột nhiên hỏi: "Thập Thất, ngươi bị thường thành thế này còn có thể trốn ra từ Diệt hoa cung, đó là chuyện không dễ dàng chút nào."
Tay thiếu niên run lên, nhưng chỉ