Buổi tối ở Diệt hoa cung luôn yên tĩnh đến đáng sợ, ánh nến chập chờn kèm theo gió thổi, không hề có nhân khí.
Giang Vũ Đồng sớm đã ngủ rồi, thiếu niên cũng không biết đi đâu, đệ tử Diệt hoa cung không dám bước vào Lâm Phong lâu nửa bước, trong căn phòng trống rỗng chỉ có Lâm Tư Niệm và con trai đang ôm nhau ngủ.
Lâm Tư Niệm luôn nhớ đến những lời Triệu Anh nói hôm nay, trong lòng liền sinh ra mấy phần phiền muộn. Nàng trở người khó ngủ, nỗi nhớ Tạ Thiếu Ly tích góp đã lâu như hồng thủy bạo phát, không thể khống chế.
Lâm Tư Niệm không ngủ được, dưới ánh đèn dầu, thỉnh thoảng có vài tán lá hồng phong rơi xuống. Lâm Tư Niệm từ từ tản bộ dọc theo hành lang, lúc đi đến ngã rẽ, nàng mơ hồ nhìn thấy một người đang đứng thẳng trong đình viện.
Đến gần nhìn một cái, chính là Lý Thiệu nàng đang tìm nãy giờ...
Không, bây giờ có lẽ nên gọi y là Tạ Thiếu Ly, phu quân ngốc của Lâm Tư Niệm.
Nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Tư Niệm, lưng Tạ Thiếu Ly cứng đờ, vội vàng mang chiếc mặt nạ trong tay lên, lúc này mới hít sâu một hơi, chậm rãi quay mặt lại nhìn nàng.
Lâm Tư Niệm chậm bước tới, đứng trước mặt y.
Một trận gió đêm thổi tới, lá phong trong đình lả tả rơi, từng phiến đỏ hồng xoay tròn rơi xuống, trong đó có một phiến lá rơi trên tóc Lâm Tư Niệm, nhấn mạnh gương mặt diễm lệ của nàng.
Tạ Thiếu Ly nhịn không được, giơ tây nhẹ nhàng lấy phiến lá phong kia xuống.
Lâm Tư Niệm nhìn y, chợt nâng tay nắm lấy cổ tay hắn, thật chặt, giống như liều mạng nắm lấy thứ gì đó quan trọng. Sau đó nhân cơ hội Tạ Thiêu Ly đang ngẩn người, nàng nhẹ nhàng bám vào vai Tạ Thiếu Ly, đặt một nụ hôn ấm áp lên trên chiếc mặt nạ đồng lạnh băng dữ tợn kia.
Cơ thể Tạ Thiếu Ly nhất thời cứng lại.
Lâm Tư Niệm cong khóe môi, giữa bóng đêm mông lung khẽ mỉm cười: "Ta biết là huynh, Thiếu Ly ca ca."
Trong bóng tối yên tĩnh, gió cũng rất tĩnh mịch, đến đám côn trùng cuối thu tàn tạ cũng dừng lại tiếng kêu.
Trầm mặc hồi lâu, Tạ Thiếu Ly như được giải phóng xiềng xích cuối cùng, y cũng hung hăn ôm lấy Lâm Tư Niệm, khàn giọng nói: "Là Triệu Anh nói với muội sao?"
"Không ai cả, muội sớm đã nhìn ra rồi."
Lâm Tư Niệm ôm lại y, cọ cọ gò má lên hõm cổ y, hai người vẫn thân mật như trước kia. Lâm Tư Niệm cười nói: "Huynh đúng là ngốc đáng yêu, trên cơ thể huynh nơi nào có nốt ruồi muội đều biết rõ, sao lại chỉ vì huynh che mặt liền không nhận ra huynh được? Sở dĩ muội không nói ra là vì muốn nhìn huynh có thể giả vờ bao lâu, ai ngờ huynh lại trụ lâu như vậy."
Nàng không nhìn thấy biểu tình dưới lớp mặt nạ kia, chỉ thấy tai y đỏ lên dưới ánh nến.
Lâm Tư Niệm nhịn không được đưa tay sờ lên tai y, quả nhiên rất nóng. Nàng nhẹ cười một tiếng, búng một cái lên mặt nạ lạnh băng bằng đồng kia: "Thứ này vướng víu quá, huynh gỡ xuống đi."
Tạ Thiếu Ly do dự một lát, cuối cùng nâng tay gỡ mặt nạ xuống.
Gương mặt anh tuấn của y vẫn như xưa, được ánh trăng chiếu lên lại tăng thêm vài phần ôn nhu. Lâm Tư Niệm vừa nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia liền nhịn không được cảm xúc dâng trào, ngẩng đầu chặn lại đôi môi gầy mỏng của Tạ Thiếu Ly.
Keng một tiếng, mặt nạ trong tay Tạ Thiếu Ly rơi xuống đất, y không nhịn được chế trụ gáy Lâm Tư Niệm, làm nụ hôn thêm sâu, không định hôn nhẹ nữa.
Lúc tách ra hít thở, Lâm Tư Niệm giơ ngón tay mơn trớn lên đôi môi ẩm ướt của y, hỏi: "Muội vậy rồi sao huynh còn chưa ngủ?"
"Vì đang nhớ muội." Tạ Thiếu Ly hôn lên ngón tay nàng, khàn giọng hỏi lại: "Muội thì sao, sao không ngủ được."
Lâm Tư Niệm, thấp giọng nói: "Bởi vì đang nhớ huynh."
Hô hấp Tạ Thiếu Ly cứng lại, tình dục trong mắt càng nồng đậm. Cả đời này y thanh cao khắc kỷ, chỉ có lúc đứng trước mặt Lâm Tư Niệm mới thất thố như vậy.
Phòng nhỏ phía tây đình viện là nơi Lâm Tư Niệm đọc sách viết chữ, hai người dưới cơn động tình cũng không để ý nhiều chuyện như vậy, ôm nhau vào phòng lăn một phòng lên giường.
Tạ Thiếu Ly hôn lên gương mặt đầy mồ hôi của nàng, không ngừng hỏi nàng: "Phi Phi, muội còn yêu ta không?"
Lâm Tư Niệm biết trong lòng y đang lo lắng điều gì, cái tên kín miệng này, dám vì mình vô thức gọi nhầm tên y và Thập Thất liền canh cánh trong lòng như vậy. Đồng thời, Lâm Tư Niệm cũng bắt đầu nghiêm túc tự hỏi bản thân, có phải bởi vì bình thường nàng quá cô độc rồi, không hề dính người mới khiến Tạ Thiếu Ly cảm thấy không an toàn như vậy?
Nhưng ở trên giường phân tâm không phải là chuyện gì tốt, Lâm Tư Niệm còn chưa làm gì đã bị lăn lộn đến ngơ ngác, đến mình là ai cũng không rõ nữa, chỉ có thể theo bản năng gọi tên Tạ Thiếu Ly, nói với y: "Ta yêu huynh, Thiếu Ly ca ca, cho dù có chết cũng vẫn sẽ tiếp tục yêu..."
Tạ Thiếu Ly nghe xong những lời này, liền dừng lại động tác, chỉ hung hăng ôm lấy Lâm Tư Niệm, vùi gò má mình vào hõm cổ nàng.
Lâm Tư Niệm cảm giác được hơi thở gấp gáp của y phu lên bên cổ mình, rất nóng, mang theo chút ngứa. Thần trí tan rã của nàng dần thu lại, giơ tay vuốt ve lên tấm lưng mạnh mẽ của y, nói: "Sao vậy."
Nhưng Tạ Thiếu Ly lại đưa tay che mắt nàng lại, trong bóng tối phóng đãng điên cuồng hôn nàng. Lâm Tư Niệm bị hôn đến thất điên bát đảo, bóng tối bao phủ trước mắt khiến nàng sinh ra sinh ra vài phần bất an, nhịn không được muốn kéo tay y xuống, nhưng Tạ Thiếu Ly lại cố chấp không buông.
Y sao vậy?
Lâm Tư Niệm nghi hoặc, đột nhiên cảm nhận được vài giọt tinh thể lạnh lẽo rơi trên mặt mình, mà hô hấp của Tạ Thiếu Ly thay đổi khó nhìn ra, đè nén run rẫy.
Lâm Tư Niệm ngẩn người, khẩn trương nói: "Huynh khóc sao?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Lâm Tư Niệm liền hối hận rồi.
Nàng không nên vạch trần ra, Tạ Thiếu Ly kiêu ngạo như vậy, thà bịt mắt nàng lại cũng không muốn để nàng thấy nước mắt của mình... Nhưng nàng phải làm sao đây? Nàng nghe thấy tiếng nghẹn ngào vô thanh của y, tim liền tan nát.
Một lúc sau, Tạ Thiếu Ly mới khàn giọng nói: "Phi Phi, muội không được nói chữ chết, chúng ta phải ở bên nhau cả đời."
Dưới lòng bàn tay của y, mi mắt Lâm Tư Niệm khẽ rung lên.
Nàng thất thần trong chốc lát, mới nhẹ giọng nói: "Muội vẫn còn nhớ đầu thu năm ấy, Thiếu Ly ca