Mười bốn năm trước, Vinh vương phủ.
Lúc tin tức Vinh vương khởi binh thất bại truyền đến, Vinh vương phi như một con rối mất hồn, sửng sốt ngã xuống đất, mặc cho nước mắt thấm đẫm vạt áo.
"Trời muốn diệt ta..." Vương phi nức nở một tiếng, ôm chặt lấy con trai Triệu Lân trong lòng, nghẹn ngào nói: "Đáng thương cho con trai ta, còn chưa hiểu chuyện gì, liền bị liên lụy như này!"
Triệu Thạc lúc này mới bảy tuổi, tuy rằng còn ngây thơ nhưng cũng mơ hồ có cảm giác không tốt, ôm chặt lấy cổ Vinh vương phi nói: "Mẹ, đừng khóc."
Bầu trời u ám, rất có thể sắp mưa.
Có thể là tiếng gào của con trai có tác dụng, hai mắt Vinh vương phi lóe lên một tia sắc bén, nàng chuyển ánh mắt đến trên người nam nhân đang đứng thẳng chắp tay trong phòng, chảy nước mắt chạy đến, ôm lấy cánh tay nam nhân cầu xin: "Vương gia thất bại, ta cũng không thể sống được. Biểu ca, ta cầu ngươi, cầu ngươi cứu lấy con trai ta!"
Nam đứng yên như tượng đá, một lúc sau mới chầm rãi xoay gương mặt cương nghị qua, thần sắc phức tạp nhìn Vinh vương phi: "Cũng không phải thần không muốn giúp, Vương phi, người biết mưu nghịch là tội gì không? Đây là đại tội chi di cửu tộc, đến Tiêu gia cũng không thể toàn thân rút lui!"
"Nhưng..." Vinh vương phi quay đầu nhìn con nhỏ, một suy nghĩ điên cuồng nhảy lên trong đầu nàng, nàng ôm chặt lấy ống tay áo của nam nhân, nói: "Nếu như, nếu như là có cách có thể khiến Tiêu gia không bị liên lụy, ngươi có thẻ cứu con trai ta không!"
Trong ánh mắt ngạc nhiên của nam nhân, Vương phi cắn môi nói: "Sau khi ta tự sát, mong biểu ca mang đầu của ta đến đưa cho hoàng đế để tỏ sự trung thành đại nghĩa diệt thân của ngươi, hoàng đế nhất định sẽ thả cho ngươi một con đường sống, ngươi hãy mang con trai ta đi xa, nuôi dưỡng nó trưởng thành!"
Dường như bị lời nói của nàng làm kinh hãi, nam nhân liền lùi vài bước, trừng to mắt nói: "Ngươi điên rồi, sao có thể làm vậy được!"
"Cây đổ bầy khỉ tan." Nghe vậy, Vinh vương phi cười lạnh một tiếng, con mắt còn lạnh hơn cả bóng đêm: "Lâm Duy Đường lâm trận phản bội, đến ngươi cũng không nguyện ý giúp ta sao?"
"Thần tuyệt không có ý này!" Để bày tỏ lòng trung thành, nam nhân liền quỳ xuống: "Chỉ là muốn thần chắt đầu của nương nương, thần... không thể ra tay được!"
Triệu Lân mãi mãi nhớ kỹ buổi tối hiu quạnh lạnh lẽo hôm đó, mẫu thân ôm hắn khóc cạn nước mắt, móng tay sắt nhọn dường như muốn đâm thủng đầu vai non nớt của hắn. Vinh vương phi khóc nói với hắn: "Con trai, con phải cố găng sống cho tốt, chăm học khổ luyện, sau này giết Lâm Duy Đường, giết cẩu hoàng đế, báo thù cho cha và mẹ!"
Dứt lời, hàn quang lóe lên, Vinh vương phi cắt cổ tự tử, máu tươi văng đầy mặt Triệu Lân.
Máu tươi văng tung tóe còn ấm nóng, mùi máu tanh khiến người ta buồn nôn, còn có vũng máu dầm dề sau khi mẫu thân chết không hề nhắm mắt, Triệu Lân cả đời này đều nhớ rõ.
Tiêu Chính Kiền là một thuộc hạ trung thành và tận tâm, vì khiến cảnh đó càng thêm thật, hắn thậm chí còn tìm con trai ruột của mình để làm thế thân.
Triệu Lân nhớ đó là một đứa nhỏ khoảng bằng tuổi mình, có lẽ còn nhỏ hơn mình một chút, vô cùng trắng trẻo tuấn tú. Lúc Tiêu Chính Kiền vội vàng mang y phục của Triệu Lân cho nó, đứa nhỏ kia còn mở to đôi mắt long lanh bất an, nắm chặt lấy tay áo của Tiêu Chính Kiền, hỏi hắn: "Cha, chúng ta đang làm gì vậy?"
Nó chắc chắn nằm mơ cũng không nghĩ rằng, người cha mà nó toàn tâm tin cậy lại nỡ để hắn thay người khác đi chết.
Mắt Tiêu Chính Kiền đỏ au, từng chút vặn bung tay con trai mình ra, khàn giọng nói: "Hận Thủy, cha mang cho con áo đẹp, con ngồi đây đợi cha, cha... một lát nữa sẽ trở lại đón con."
Dường như cảm nhận được nguy hiểm, đứa nhỏ gọi là Tiêu Hận Thủy này mở to mắt đầy lệ, cánh tay bị vặn ra lại sống chết ôm lấy cánh tay phụ thân, khóc nức nở nói: "Hận Thủy không mua xa cha! Cha đừng đi, đừng bỏ mặt con!"
Lâm Chính Kiền nhắm mắt, một hàng nước mắt chảy ra từ trong khóe mắt. Lúc ngẩng đầu lên, hắn một tay cầm dao, đánh con trai mình ngất đi.
Tiêu Chính Kiền đặt con trai đang hôn mê của mình nằm cạnh thi thể Vương phi không đầu, không lâu sau, trên dưới Vinh vương phủ liền dấy lên một trận lửa hừng hực. Tiêu Chính Kiền một tay ôm lấy đầu Vương phi đặt trong hộp gỗ, một tay kéo tay Triệu Lân, không hề quay đầy bước ra khỏi Vinh vương phủ.
Ánh lửa ngập trời đỏ rực, Tiêu Hận Thủy không biết tỉnh từ lúc nào, trong biển lửa vừa ho vừa thất thanh khóc, Triệu Lân dường như có thể nghe thấy tiếng phụ thân và cứu mạng thê lương, tiếp đó, dần dần không còn tiếng động nào nữa... Mà từ đầu đến cuối, bước chân của Tiêu Chính Kiền đều không hề dừng lại.
Đi không được xa lắm, Tiêu Chính Kiền bỗng nhiên dừng bước, rơi nước mắt run giọng nói: "Từ nay về sau, con không còn là Vinh vương tiểu Thế tử nữa, con là Tiêu Hận Thủy, là con trai của ta..."
Tiêu Hận Thủy... Không, Triệu Lân rất bình tĩnh kể lại chuyện của mình, thậm chí khóe miệng còn mang theo ý cười, vẫn là bộ dáng thiếu niên ôn nhuận như nhiều năm trước.
Thần sắc Lâm Tư Niệm phức tạp nghe hết thân thế của Tiêu Hận Thủy, cuối cũng cũng biết vì sao hắn lại hận Triệu gia hoàng tử và người Lâm gia như vậy. Chắc vì Lâm Duy Đường đã nhiều lần khuyên can Vinh vương từ bỏ mưu nghịch không có kết quả, rơi vào đường cùng mới bản bội Vinh vương, quay đầu đầu quân dưới trước Thái tử, Triệu Lân vẫn luôn ghi hận chuyện này, cảm thấy Lâm Duy Đường tiết lộ cơ mật mới khiến cả phủ Vinh vương chết dưới lưỡi dao của hoàng đế.
Cho nên hắn và Tiêu Chính Kiền đã diễn một vở kịch cáo mèo đổi vai, che dấu tung tích của mình ở Tiêu gia, rồi lại tùy cơ tiếp cận Lâm Duy Đường, nhiều năm tỉ mỉ lên kế hoạch, từng bước từng bước nếm mật nằm gai. Chỉ là không biết hắn dùng cách nào đã sửa đổi gương mặt, cư nhiên có thể lừa được mắt tất cả mọi người, hoàn toàn thay thế Tiêu Hận Thủy...
Dây thừng trên người trói chặt khiến Lâm Tư Niệm không thoái mái khẽ động, trầm mặc một lúc, nàng hỏi Triệu Lân: "Cô nương Tiêu gia có biết ngươi không phải là đệ đệ ruột mà là Vinh vương tiểu Thế tử thay thế không?"
Nghe Lâm Tư Niệm nhắc đến tỷ tỷ Tiêu gia, ý cười trên môi Triệu Lân liền cứng lại, dường như có chút thất thố.
Như cảm ứng được, người đang ngủ trong gian trong liền tỉnh lại, phát ra một trận ho khan, rồi nói: "Hận Thủy..."
Âm thanh là một nữ tử trẻ tuổi, Lâm Tư Niệm đoán đó chính là đích nữ Tiêu gia Tiêu Cửu.
Nghe tiếng gọi của Tiêu Cửu, sắc mặt Triệu Lân liền thay đổi, hiển nhiên lộ ra vài hần khẩn trương. Hắn nhanh chóng chạy vào gian trong, ngồi trước giường bệnh của Tiêu Cửu, nhẹ giọng nói: "Tỷ, ta đây."
Lâm Tư Niệm nhìn vào trong màn trúc, góc mặt Triệu Lân thành kính mà dịu dàng, hắn một tay giúp Tiêu Cửu kéo góc chăn, một tay nắm lấy cổ tay gầy gò của Tiêu Cửu, giống như bản thân chính là đệ đệ Tiêu Hận Thủy của Tiêu gia.
"Hận Thủy, đệ gầy quá,