Một tầng tuyết mỏng phủ trên những cây mai đỏ trong đình viện dần dần tan ra dưới ánh mặt trời. Một vị phu nhân mặc trang phục Hoa Thường đứng dưới tàng cây hoa nhéo nhéo khăn tay, một lát chấm chấm khóe mắt, một lát che mũi miệng. Toàn bộ đình viện chỉ nghe được tiếng khóc nức nở của bà ta.
Bà ta chải kiểu tóc “trụy mã kế”[1], trang điểm thêm bộ diêu hoa hải đường tơ vàng, trâm cài tóc hình cây tùng bằng vàng ròng khảm thêm bảo ngọc, mày đẹp môi đỏ, vốn dĩ đã ngoài ba mươi nhưng nhìn qua có vẻ chỉ như cô nương đang độ bích ngọc niên hoa.
Trong đôi mắt lệ chảy vòng quanh, tiếng khóc cũng quyến rũ động lòng người đến vậy.
Minh Nhiễm lại chỉ cảm thấy âm thanh kia ồn ào vô cùng, đôi chân đóng cọc trên nền tuyết nhẹ nhàng ấn ấn, duỗi tay giữ chặt chạc cây, không chịu nhảy xuống khiến cho vài bông tuyết trên cây rớt lả tả.
Phu nhân đang khóc kia thấy bông tuyết rơi rào rào thì che mặt lại, tức khắc tạp âm cũng ngừng lại, trong phút chốc không phản ứng lại, nhưng giờ lại không khóc nữa, phủi tuyết đọng trên người, oán giận nói: “Tam tỷ nhi, con làm gì vậy…..”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mới nói không được nổi mười chữ lại khóc nức nở lên: “Ta biết con trách ta, nhưng tam tỷ nhi, con là con gái ruột của ta, ta có thể hại con sao? Đương Kim nhân hậu thông tỏ điển hình, con vừa vào cung đã là Tiệp dư tam phẩm, có chỗ nào không bằng con út Chúc gia kia? Cái vùng Phái Châu khỉ ho cò gáy kia, y không biết còn phải nhậm chức ở đó bao nhiêu năm nữa mới có thể nhận được thiên ân triệu hồi về kinh, sao nói mãi mà con không thông vậy hả?”
Nghe bà ta nói chuyện cả buổi, Minh Nhiễm có hơi ngạc nhiên nhìn bà ta, tự dưng chân mày khẽ nhếch, kỹ năng trợn mắt nói dối đúng là thượng thừa, có được bà mẹ ruột như này, nguyên thân rốt cuộc là tạo bao nhiêu nghiệp rồi đây.
Trình thị thấy nàng im lặng không nói gì, lại ai oán gọi nàng một tiếng, “Tam tỷ nhi…”
Minh Nhiễm dựa nghiêng thân mình, thu tay đang nghịch tiêm ly bên hông lại, lười nhác y như con mèo trắng đang phơi nắng trên mái nhà, nàng híp mắt, nói chậm rì rì: “Được rồi, nếu mẫu thân đã nói tốt như vậy rồi, nữ nhi sao có đường nào mà từ chối được nữa.”
Trình thị vui vẻ nói: “Vậy là đồng ý?”
Dáng vẻ vui mừng quá đỗi của bà ta thật khiến người ta cảm thấy nhạt nhẽo, Minh Nhiễm gật gật đầu, xoay người đi vào phòng.
Trịnh thì hoàn thành xong nhiệm vụ mà trượng phu và mẹ chồng giao cho, chỉ trong chốc lát đã thu nước mắt lại, vui vẻ đi tranh công.
Trong viện không có chủ tử, nhóm nô bộc châu đầu vào một chỗ khe khẽ nói nhỏ.
“Không phải nói là nhị tiểu thư tiến cung sao? Sao lại biến thành tam tiểu thư?”
“Cái cơ thể kia của đương kim, tiến cung thì có khác gì so với thủ tiết chứ? Không chừng lúc nào đó thì…., ai mà bằng lòng chứ? Hôm qua ta nghe nói đại thiếu gia và nhị tiểu thư quỳ một buổi chiều ở thư phòng của lão gia, không chừng.., hôm nay người tiến cung bị biến thành tam tiểu thư.”
“Sao tam tiểu thư lại đồng ý rồi đó, phu nhân nói nhăng nói cuội một hồi, tôi nghe còn thấy đuối lý dùm.”
“Ai biết được đâu……”
“Lải nha lải nhải cái gì đó? Ăn no rửng mỡ không có việc gì làm phải không?” Tây Tử vén mành trúc xanh ra, đứng trên thềm đá dưới mái hiên quát lớn một tiếng, mấy kẻ châu đầu vội vàng nhận lỗi rồi tứ tán ra hết.
Nha đầu này đúng là tức muốn xì khói rồi, nuốt nghẹn một hơi, mặt cũng căng đỏ lên, rống lên một tiếng xả giận cho hết, lúc này nàng mới đi vào trong phòng chờ hầu hạ.
Minh Nhiễm ôm áo choàng lông dê đỏ thẫm ngồi trên giường nhỏ, màu sắc đó vô cùng phù hợp với dung nhan diễm lệ, quyến rũ của nàng. Rực rỡ nhu mị lại không hề diêm dúa thô tục.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng nhón một múi quýt cho vào miệng, thản nhiên nhàn nhã, đúng là không quan tâm chuyện gì.
Đúng là hoàng đế không vội thái giám đã lo!
Tây Tử dậm dậm chân, bước nhanh tới gần: “Tiểu thư, hôm nay người hồ đồ lắm đó.”
Bình thường không phải rất khôn khéo sao?!
Bây giờ hậu cung Đại Diễn đã có bảy người, phía trên có đủ bốn phi Quý, Thục Hiền, Đức, tam phẩm tiệp dư thì có gì hay ho chứ? Còn chưa có nói đến đương kim có tiếng thân thể yếu nhược, nói chẳng may chứ, không biết bất cứ lúc nào cũng có thể đi theo tiên đế ấy chứ. Đến lúc đó bị giam trong viện Thái phi kia, ngày sau còn có thể sống tốt được à?
Tiền đồ của Chúc công tử rộng rãi, tuổi còn trẻ đã là tứ phẩm Phái Châu bố chính sử, quan trọng nhất là, hôm qua nàng nghe thấy rõ ràng đại thiếu gia và nhị tiểu thư nói chuyện, Thánh thượng đã triệu ngài ấy về kinh, chuyển sang làm Đốc Sát Viện Tả Đô Ngự Sử, thăng tận hai cấp đấy, là quan lớn chính nhị phẩm đấy, chức quan mà lão gia có gặp mặt cũng phải chắp tay hành lễ đó!
Từ nhỏ Chúc công tử đã có hôn ước với tiểu thư nhà nàng, thời niên thiếu cũng có chút tình cả, nếu gả qua đó không biết là tốt hơn làm một thái phi tiệp dư thủ tiết biết bao nhiêu đâu?
Tây Tử thiếu chút nữa muốn giật luôn quả quýt trong tay nàng ra: “Rõ ràng phu nhân đang dỗ người đó!”
Người năm trên giường mắt thanh mày thản: “Bà đang dỗ ta thật, Chúc Hủ nghe cũng có vẻ là người tốt đấy, nhưng em phải hiểu người ta một lòng nhớ thương cái người ở Thanh Thu Viện kìa.”
Tây Tử nghe lại không hiểu gì, nửa nghi ngờ nửa kinh ngạc nói: “Nhị, nhị tiểu thư? Chúc công tử nhớ mong nhị tiểu thư?” Sao, sao có thể chứ?
Minh Nhiễm giơ tay vẫy nàng đi qua, chỉ vào một chỗ bảo nàng ngồi xuống, cười như không cười nói: “Còn không phải à? Nếu mà gả qua đó thật, vậy những ngày sau này sợ là còn đặc sắc hơn cả kịch nam[2] ấy chứ?”
[2]Một loại hình nghệ thuật sân khấu ngày xửa ở miền nam.
Mà còn không có ngắn như vở diễn trên sân khấu đấu, mà là từng vở từng vở liên tiếp?
……
Nguyên thân xinh đẹp mỹ miều, đáng tiếc số không tốt.
Nữ chính là tỷ tỷ ruột thịt của nàng ấy, nam chính là tỷ phu tương lai của nàng ấy, nam hai là vị hôn phu của nàng ấy, nam ba là biểu ca ruột của nàng ấy…..
Không sai, nàng ấy là một nữ phụ đó.
Tỷ tỷ là trân bảo quý giá trong lòng mọi người, nàng ấy chỉ là cải thìa trắng trong đất vàng.
Tỷ tỷ ôn nhu hào phòng, tri thư đạt lễ, là một tiên nữ thanh khiết thuần hậu, cùng là một nương sinh ra nhưng nàng lại xinh đẹp yêu mị như một hồ ly tinh không an phận.
Mà lạ lùng thay, lúc nàng vừa mới sinh ra, trong phủ không biết từ đâu chui ra một con hồ ly nhỏ, đứng trong sân gào rú.
Lúc tuổi còn nhỏ thì chưa nhìn ra được, theo tuổi tác ngày càng lớn lên, gương mặt kia càng ngày càng dụ người. Trình thị nhát gan lại mê tín, cảm thấy chuyện này chính là bằng chứng chứng minh đứa con gái thứ ba này của bà là hồ ly tinh chuyển thế. Sau khi phủ khăn ai oán khóc hu hu một trận rồi thì ngày càng xa cách.
Vạn sự trên đời này sợ nhất là bị so sánh, chỉ cần là chuyện mà tỷ tỷ không muốn làm thì sẽ không có ngoại lệ, luôn luôn là nàng tới làm thay. Chỉ cần là đồ mà tỷ tỷ thích, cho dù nàng có ăn vào bụng rồi thì cũng phải nhân lúc còn chưa kịp tiêu hóa mà nhanh chóng nhổ ra cho toàn vẹn.
Bằng không, cả nhà sẽ cho nàng đẹp