Chiếc xe đen tư gia từ từ tiến vào nhà lớn của Lâm gia.
Một trăm năm trước, gia chủ Lâm gia lúc bấy giờ đã chọn nơi này làm nơi ở chính của gia tộc, ngôi nhà được xây dựa lưng vào núi trước mặt thì hướng ra trời, xung quanh linh khí vô vàn, thích hợp tu hành.
Hơn trăm năm sau, nơi đây quả thực đã trở thành một bảo vật phong thủy mà những người ở huyền học giới đều khao khát.
Tài xế mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thiếu gia, đã đến nơi rồi ạ.
”
Lâm Dục bước xuống xe, xuyên qua hành lang dài, đi vào cửa lớn.
Lâm Chính Dương đang đang nghị sự cùng các trưởng lão ở trước sảnh, cậu chỉ chào hỏi qua rồi trở về phòng dưới ánh mắt đầy ẩn ý của các trưởng lão.
Cậu biết rằng các trưởng lão Lâm gia đối với cậu luôn phê bình kín đáo, nhưng thế thì thế nào, chỉ cần người cha là gia chủ gia tộc của cậu vẫn còn ở đây, không ai có thể làm gì cậu cả.
Hơn nữa, cậu lại thích nhìn mấy người đó nhìn không quen, lại không thể làm gì cậu.
“Tiểu thiếu gia!” Lúc bước tới lầu hai, Thanh Mai đang ôm chăn đi vào phòng, vừa nhìn thấy cậu lập tức vui mừng kêu lên: “Cậu đã về rồi!”
“Cẩn thận một chút.
” Lâm Dục nhẹ giọng nhắc nhở.
Vừa bước vào phòng, đã nằm vật ra ghế sofa như người không xương.
Thanh Mai đặt chăn lên giường, nghiêng người tò mò hỏi: “Ngày quốc khánh cậu đã đi chơi ở đâu, sao không dẫn em đi cùng?”
Lâm Dục đổi thành tư thế thoải mái hơn: “Em không phải sinh viên năm ba, còn có tâm tư đi đâu?”
“Này không phải là ngày nghỉ sao…” Thanh Mai lầm bầm nói: “Cũng không thấy cậu có bao nhiêu chăm chỉ trong năm ba đâu!”
Lâm Dục cười liếc cô một cái: “Em so với tôi?”
Cậu trời sinh đã không có linh lực, thế nhưng đầu óc so với người bình thường tốt hơn nhiều, với cậu mà nói, đọc sách là một chuyện rất dễ dàng, vừa học vừa chơi cũng có thể đậu đúng chuyên ngành vào đại học A.
“Vâng vâng vâng! Tiểu thiếu gia của chúng ta là thiên tài, em nào dám so với cậu!” Thanh Mai khoa trương múa máy tay chân, ngồi xổm ở trước mặt cậu: “Vậy cậu nói cho em biết, rốt cuộc cậu đi chỗ nào chơi!”
Lâm Dục giơ tay nhéo nhéo sống mũi: “Chỉ là một trấn nhỏ xa xôi thôi, không có gì thú vị.
”
Thật muốn đem tiểu nha đầu này đến đó xem, hẳn là sẽ bị dọa khóc cho mà xem.
“Trấn nhỏ xa xôi?” Thấy cậu không thoải mái, Thanh Mai đứng dậy xoa huyệt thái dương cho cậu: “Này không giống phong cách của tiểu thiếu gia lắm…”
“Hừm…” Lâm Dục có lệ đáp lại, đôi mắt lơ mơ nhắm lại, rõ ràng không có ý định trả lời thêm.
Thanh Mai đành không truy vấn nữa, tiếp tục tập trung vào việc mát xa cho cậu.
Một lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, bóng dáng Lâm Chính Dương xuất hiện ở cửa.
“Cha.
” Lâm Dục mở mắt ra, thoáng ngồi dậy một chút.
Lâm Chính Dương đứng ở ngưỡng cửa: “Sao đột nhiên lại muốn đến một nơi như vậy?”
“Đó là quê của một người bạn cùng lớp với con, đành đến chơi một chuyến.
” Lâm Dục thản nhiên đáp.
“Ăn nói hồ nháo!” Lâm Chính Dương nhíu mày, ngữ điệu có chút gay gắt: “Một mình chạy xa như vậy, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?”
Từ nhỏ Lâm Dục luôn sống trong tầm mắt của Lâm gia, không rên một tiếng mà chạy xa như vậy quả thật khiến người ta đau đầu.
“Không phải đi một mình.
” Lâm Dục kiên nhẫn giải thích: “Con đi cùng bạn học.
”
Lâm Chính Dương sửng sốt: “Bạn học thế nào?”
Lâm Dục hơi nâng mắt: “Hạ Trầm”
“Chính là cái người đánh thức được con?” Lâm Chính Dương quả nhiên bị dời chú ý: “A Dục, đến tột cùng cậu ta có thể chất đặc thù hay không?”
“Con cũng chưa xác định được.
” Lâm Dục lắc đầu: “Con không cảm nhận được một tia linh lực nào từ trên người cậu ta, cũng không cảm giác được dương khí thuần khiết.
”
Loại này cùng thể chất âm của cậu tương phản, Trên đời này cũng có một loại người khí chất dương rất mạnh, loại mà ma quỷ cũng không dám đến gần.
Lâm Chính Dương trầm ngâm một lát: “Nếu vậy, con tìm thời gian đưa người bạn học này về , để cho các trưởng lão nhìn một chút.
”
Lâm Dục rũ mắt xuống: “Cứ chờ thêm một đoạn thời gian đi.
”
Tuy rằng cậu cùng Hạ Trầm cũng coi như từng ngủ chung giường, nhưng dù sao bọn họ cũng mới quen biết không lâu nên đột nhiên đem người đến nhà mình vẫn hơi có chút mạo muội.
Lâm Chính Dương còn muốn nói thêm gì đó, ánh mắt va phải sợi dây màu đỏ trên cổ cậu, vẻ mặt đột nhiên thay đổi: “Gần đây con thường xuyên đụng phải quỷ sao?”
Lâm Dục theo bản năng sờ sờ Linh Ngọc trên ngực, nhàn nhạt đáp: “Có mấy lần, vẫn còn Linh Ngọc bảo vệ con.
”
“Trước đem Linh Ngọc cho cha.
” Lâm Chính Dương đến gần ghế sô pha: “Nó cần được thanh lọc lại.
”
“Được ạ.
” Lâm Dục giơ tay cởi Linh Ngọc xuống rồi đặt nó lên lòng bàn tay cha mình.
Lâm Chính Dương cất Linh Ngọc đi, trầm mặc vài giây, nhịn không được hỏi ra vấn đề khiến ông lo lắng nhất: “Kia … cái thứ nghiệt súc kia, gần đây có hay xuất hiện không?”
“A?” Lâm Dục hơi giật mình, lúc này mới phát giác suýt chút nữa đã quên mất điều này.
“Không có.
” Cậu trầm ngâm nói: “Có lẽ nó… cuối cùng cũng bằng lòng buông tha con”
—
Buổi tối sau khi tắm xong, Lâm Dục xoa tóc đi ra phòng tắm.
“Tiểu thiếu gia, em vào đây!” Theo thông lệ, Thanh Mai bưng một ly sữa nóng vào.
Lâm Dục lấy sữa, ngồi vào ghế sô pha rồi nhấm nháp.
Khi còn bé, cậu mỗi sáng và tối đều uống một ly sữa, sau khi lên đại học ở ký túc xá thì không uống nữa, nhưng chỉ cần ở nhà, Lâm Dục vẫn duy trì thói quen này.
“Đúng rồi, buổi chiều em nghe cậu và chú Lâm nói về bạn học kia, tên là…” Thanh Mai chớp chớp đôi mắt to: “Cậu ta tên là gì nhỉ?” Thanh Mai không khỏi muốn buôn chuyện: “Các cậu đều cùng nhau đi du lịch rồi, vậy nên là quan hệ rất tốt phải không?”
Lâm Dục ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên: “Em muốn hỏi cái gì?”
“Không có gì.
” Thanh Mai nhỏ giọng đáp: ” Chỉ là nhiều năm như vậy, em cũng không thấy cậu kết bạn mới.
”
Lâm Dục uống xong ngụm sữa cuối cùng, bình tĩnh nói: “Tôi chỉ là không muốn gây phiền phức cho người khác thôi.
”
“Là Hạ Trầm phải không?” Thanh Mai trở nên hăng hái hơn: