Lâm Dục chưa ý thức được nguy hiểm sắp tới gần, vẫn đắm chìm trong khiếp sợ.
Từ nhỏ đến lớn cha cậu chưa từng đánh cậu dù chỉ một lần, những người khác càng không có lá gan đụng vào một ngón tay của cậu, đây là lần đầu tiên có người đánh cậu, lại còn đánh vào mông.
Dưới một lớp áo ngủ mỏng manh, thịt đùi như vẫn còn lưu lại xúc cảm bị bàn tay vỗ vào, sau khi nhận ra hai má trắng nõn đỏ lên.
“Hạ Trầm!” Đôi chân thon dài thẳng tắp nâng lên, dùng sức đạp về phía người đàn ông phía trên: “Cậu đánh tôi!”
Hạ Trầm vươn bàn tay to như kìm sắt nắm chặt mắt cá chân trắng nõn tinh xảo.
Bởi vì tư thế nên vạt áo ngủ vốn đã mở rộng trượt xuống bắp chân non mềm, da thịt trắng đến lóa mắt.
Anh tức khắc nhớ lại xúc cảm nơi đó, mềm mại trơn nhẵn, cảm giác tốt đến khó tin, nhẹ nhàng ấn một cái sẽ để lại dấu vết.
Ánh mắt càng lúc càng u trầm, đen đến mức như muốn nhỏ ra mực.
Lâm Dục thử rút chân mình ra, kết quả bàn tay to kia càng nắm chặt, giống như muốn bẻ gãy mắt cá chân của cậu.
Cậu nhíu mày, giọng nói cố ý mềm mại nghe có vẻ đáng thương: “Đau…”
Hạ Trầm ngẩn ra, lực trên tay không khỏi giảm đi vài phần.
Một giây sau, lòng bàn chân trắng nõn đạp vào ngực anh, suýt nữa đạp anh xuống giường.
Lâm Dục ngồi dậy, đầu ngón tay kéo áo ngủ xuống, mở to đôi mắt lấp lánh hung hăng trừng anh.
Hạ Trầm bị đá cũng không hề tức giận, quỳ một gối ở bên giường, thấp giọng cười nói: “Hết giận chưa?”
“Chưa.
” Lâm Dục hầm hừ lên án: “Cậu dám đánh tôi… Đánh…”
Chữ “mông” thật sự khiến người ta xấu hổ, cậu thế nàon cũng không nói nên lời.
“Đánh đau sao?” Ánh mắt Hạ Trầm rơi về phía bộ phận mềm mại đặt ở trên giường, nghiêm túc nói: “Vậy tôi xoa xoa cho cậu nhé?”
“Cậu…” Hai tai Lâm Dục nóng lên, trở tay cầm lấy gối ra sức đập anh: “Cậu cái người này sao có thể như thế!”
“Tôi như thế nào?” Một tay Hạ Trầm nắm lấy gối đầu, thuận thế đè xuống.
Lâm Dục còn chưa kịp phản ứng đã bị anh đè nằm ngửa trên chăn.
Cơ thể hai người cách nhau một cái gối, bốn mắt nhìn nhau, không khí không hiểu sao trở nên giằng co.
Đôi mắt đen chăm chú nhìn mình cực kỳ chuyên chú, ẩn chứa ý cười ít ít lại nhiều nhiều, cùng với sự dịu dàng đưa tình khó có thể bỏ qua, Lâm Dục không cách nào tự kiềm chế mà hãm vào.
Hạ Trầm rút một tay ra, đầu ngón tay gẩy sợi tóc xõa trước trán, giống như chuồn chuồn chạm nước khẽ đụng vào gương mặt tinh xảo kia.
Một chạm này ngứa ngáy như có như không, từ da thịt bên ngoài chạy trốn đến tận trong xương cốt, Lâm Dục không kìm được rùng mình một cái.
Đúng lúc này, điện thoại di động đặt trên bàn cạnh giường ngủ bỗng nhiên rung lên.
Lâm Dục như vừa tỉnh mộng, cầm gối che đi gương mặt tuấn tú dịu dàng mê hoặc người khác kia đi: “Tránh ra, tôi muốn nghe điện thoại.
”
Hạ Trầm dưới gối buồn cười, sau đó anh xoay người nằm sang một bên, chậm rãi nói: “Mời Thần đến thì dễ tiễn Thần đi mới khó, bây giờ muốn đuổi tôi đã muộn rồi.
”
Lâm Dục ném gối lên mặt anh, lướt qua người anh lấy điện thoại di động.
Vừa nhìn điện thoại, là Chu Chính gọi tới.
Cũng không có chuyện gì, chỉ là anh ta nghe Ngụy Thư nói mới biết Lâm Hựu Khiêm vẫn hôn mê bất tỉnh, muốn đến bệnh viện thăm bệnh nhân.
Dù sao lúc trước Lâm Hựu Khiêm cũng từng giúp anh ta, hơn nữa còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên đường trở về sau khi tảo mộ cho em trai anh ta.
Lâm Dục cho anh ta địa chỉ bệnh viện, nói rằng Lâm Hựu Khiêm xảy ra chuyện không liên quan đến anh ta, lúc này mới cúp điện thoại.
Hạ Trầm xốc chăn lên, ý bảo: “Vào đây.
”
Lâm Dục đặt điện thoại xuống, chui vào trong chăn, sóng vai nằm trên giường với anh.
Hạ Trầm sửa sang lại chăn, nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon, mơ một giấc mộng thật đẹp.
”
“Ngủ ngon.
” Lâm Dục khẽ thở dài một hơi: “Chỉ cần không gặp ác mộng, tôi cảm tạ trời đất ngay.
”
Hạ Trầm nghiêng người, trán cọ cọ lên mái tóc mềm mại, nhỏ giọng nói: “Có tôi ở bên cạnh cậu, tối nay không gặp ác mộng đâu.
”
Mặc dù không biết tại sao anh có thể chắc chắn như vậy, nhưng Lâm Dục vẫn yên tâm nhắm mắt lại.
Như thể cậu trời sinh nên tin tưởng người đàn ông bên cạnh.
*
Sáng sớm hôm sau, Lâm Chính Dương ngồi ở bàn ăn đọc báo.
Nữ đầu bếp đi ra, giọng điệu cung kính: “Thưa ngài, bữa sáng đã được chuẩn bị xong.
”
Lâm Chính Dương dời ánh mắt khỏi tờ báo, nhìn về phía đồng hồ treo tường đối diện, phân phó: “A Dục còn chưa rời giường, lên xem xem.
”
“Vâng.
” Nữ đầu bếp lên tiếng, đang muốn xoay người lại bị gọi lại.
“Để tôi tự lên gọi.
” Lâm Chính Dương đặt tờ báo trong tay xuống, chậm rãi đi lên lầu hai.
Đi tới trước cửa phòng con trai, ông giơ tay gõ cửa: “A Dục, dậy chưa con?”
Bên trong cánh cửa tĩnh lặng, không hề có tiếng đáp lại.
Lâm Chính Dương nhíu mày, trong lòng hiện ra liên tưởng chẳng lành, lập tức vặn tay nắm cửa đẩy cửa đi vào.
“A Dục con không…” Giọng nói đột nhiên im bặt, ánh mắt của ông dừng thứ nhô lên giữa giường, trong mắt chấn động.
Ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua cửa sổ sát đất trải lên giường lớn, hai thanh niên ôm nhau ngủ.
Một người hoàn toàn rúc vào lòng người kia, mặc dù có chăn che cũng không khó đoán ra tư thế phía dưới rốt cuộc thân mật đến mức nào.
Cùng lúc đó, tiếng động trong phòng cũng đánh thức Lâm Dục, cậu mơ mơ màng màng nâng mặt lên, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Một giây, hai giây, ba giây.
Cơn buồn ngủ mông lung trong nháy mắt biến mất không còn bóng dáng, cậu muốn chống nửa người trên, kết quả cánh tay đặt ở bên hông dùng sức kéo cậu trở về trong lồng ngực ấm áp.
“Còn sớm mà.
” Hạ Trầm cúi đầu ngửi ngửi đỉnh đầu của cậu, giọng nói mang theo sự lười biếng khàn khàn vừa mới tỉnh: “Ngủ thêm một chút…”
“Không ngủ…” Lâm Dục dùng sức cho con bú đẩy anh ra, trước mặt cha không dám lớn tiếng: “Đứng lên… Cậu thả tôi ra trước đi!”
Hạ Trầm chơi xấu siết chặt hai tay: “Không bỏ.
”
“Hai đứa…” Lâm Chính Dương rốt cục tìm lại giọng nói của chính mình: “Sao hai đứa lại ngủ chung giường?”
Hạ Trầm bỗng chốc mở hai mắt, đối diện với ánh mắt nghiêm khắc của gia chủ Lâm gia.
Vài giây sau, anh buông người trong ngực ra, lễ phép chào hỏi: “Chú Lâm, chào buổi sáng.
”
“Cha.
” Lâm Dục nhanh chóng ngồi dậy, hơi chột dạ rũ mắt kiểm tra áo ngủ của mình một chút.
“Chú Lâm, chuyện là như này…” Hạ Trầm làm vẻ mặt tự nhiên bắt đầu giải thích: “Cháu sợ thứ kia ban đêm nhập vào người cháu, cho nên không dám ngủ một mình.
”
Lâm Chính Dương nhíu mày thành chữ Xuyên: “Chẳng phải chú đã nói cho cháu biết rằng chú đã thiết lập trận pháp trong phòng cháu rồi sao.
”
“Chủ yếu là cháu vẫn tương đối sợ hãi.
” Hạ Trầm cười cười xin lỗi: “Hai người có thể lo cho nhau, nếu ban đêm nó đột nhiên xuất hiện cũng có thể kéo dài một chút thời gian.
”
“Ừm, hai đứa dậy đi.
” Lâm Chính Dương tiếp nhận cách nói của anh, sắc mặt hơi nguôi: “Xuống ăn sáng.
”
Gia chủ của Lâm gia là người nghiêm chỉnh cổ hủ, nhiều năm qua dốc lòng nghiên cứu tu hành, đối với chuyện trào lưu mới lạ hiện nay cũng không hiểu rõ lắm.
Bởi vậy chỉ cảm thấy tư thế hai đứa nhỏ ôm nhau quá mức thân mật, còn đâu cũng không cẩn thận suy nghĩ sâu xa gì nhiều.
Sau khi rửa mặt xong, hai người đi xuống lầu ăn sáng.
Lâm gia quen ăn sáng kiểu Trung Quốc, Hạ Trầm tao nhã lột một quả trứng gà rồi bỏ vào trong bát người bên cạnh.
Lâm Dục dùng đũa gắp trứng gà, tự nhiên cắn một miếng.
Lâm Chính Dương vẫn âm thầm quan sát động tác của hai người, thấy vậy hắng giọng: “Đêm qua có gì bất thường không?”
“Không có ạ.
” Lâm Dục lắc đầu: “Trong mộng và hiện thực đều bình thường.
”
Lâm Chính Dương cười lạnh một tiếng: “Coi như nghiệp chướng kia thức thời.
”
“Nhưng bọn con…” Lâm Dục nhíu mày: “Bọn con phải về trường học, không thể ở lại Lâm gia.
”
Thái độ của cậu cũng không mấy lạc quan, bởi vì thứ kia vốn dĩ