Lâm Dục mơ mơ hồ hồ ý thức được nguy hiểm, từ tận đáy lòng cậu không khỏi bắt đầu sinh ra suy nghĩ muốn lùi bước.
Nhưng Hạ Trầm lại không cho cậu cơ hội này, nụ hôn chặt chẽ không một kẽ hở ấy giống như một tấm lưới nhỏ, đem cậu bao vây lại hoàn toàn.
Cậu được đặt lên chiếc giường lớn ở giữa phòng ngủ, thân hình cao lớn ngay lập tức bao phủ lấy cậu.
Nụ hôn nóng bỏng dần dần đi xuống, một đường để lại dấu vết ẩm ướt ngượng ngùng.
“Hạ Trầm…” Lâm Dục giơ tay nắm lấy chân tóc cứng rắn, không còn sức lực để ngăn cản: “Đủ, đủ rồi…”
“Đủ? Làm sao mà đủ được?” Hạ Trầm cũng không ngẩng đầu lên, trên tay không nhẹ không nặng xoa cậu: “Ăn em đều không đủ…”
Anh như muốn chứng minh lời nói của mình không hề giả, hôn môi dần biến thành cắn, trên làn da trắng như ngọc lập tức in thêm vài dấu răng sâu cạn không giống nhau.
Cậu không phân biệt được là đau hay ngứa, hay là cái gì khác, Lâm Dục không có cách nào khống chế được bản thân co rúm lại trong lòng anh, đôi chân nhịn không được đá lên.
Trong nháy mắt tiếp theo, cái mông mềm mại bị ăn một cái tát.
“A…” Lâm Dục kinh ngạc há hốc miệng: “Cậu làm gì đó…”
Hạ Trầm cười nhẹ một tiếng, ngậm lấy vành tai đỏ bừng cử cậu, khàn giọng trả lời: “Làm…”
Giọng nói đập vào lỗ tai mẫn cảm của cậu, toàn thân Lâm Dục run lên, vừa xấu hổ vừa sợ hãi, dường như xen lẫn một chút kích động bí ẩn.
Hạ Trầm nắm lấy cổ tay của cậu kéo lên trên đỉnh đầu, đôi môi mỏng m.út ra tiếng nước tấm tắc.
Lâm Dục lún sâu vào trong ổ chăn, tiếng rê.n rỉ từ miệng cậu ngày càng trở nên dính nhớp, cậu không ngừng khóc và run rẩy, cầu xin anh tha thứ.
Thẳng đến khi cái eo thon thả dựng thẳng lên cao, giống như một sợi dây đàn bị kéo căng đến cực điểm giữa không trung, cậu kịch liệt run rẩy rồi đột ngột hạ xuống, một lúc lâu sau mới định thần lại được.
Hạ Trầm một lần nữa ngẩng mặt lên, giả vờ dịu dàng hôn lên môi cậu, cùng cậu chia sẻ hương vị tuyệt vời.
Lâm Dục bị hôn cho đến khi ánh mắt tan rã, không thể nào sinh ra được một chút sức lực để phản kháng.
Hạ Trầm nghiêng người ôm cậu vào trong lòng, giữ chặt hai chân thẳng tắp trắng nõn của cậu, nửa dỗ dành nửa cưỡng ép: “Bảo bối, tôi sẽ nhẹ nhàng…”
Lâm Dục cả người vô lực dựa vào lồng ngực rắn chắc nóng bỏng, mơ mơ màng màng nghĩ rằng mình vẫn còn nhớ rõ lời mình nói lúc trước.
Tại sao lại tốt như vậy, tốt đến mức cậu càng thêm không muốn rời đi, nhưng cậu không thể…
Nửa đêm canh ba, Hạ .Trầm xuống giường đi vào phòng tắm, đổ đầy nước ấm vào bồn, điều chỉnh nhiệt độ nước, rồi trở lại phòng ngủ bế người đang trầ.n trụi lên.
Trong nháy mắt cơ thể được đặt vào nước, Lâm Dục rùng mình vì thoải mái.
Ngâm mình trong bồn tắm thêm một tiếng đồng hồ nữa, khi được người đàn ông kéo ra khỏi nước, tay chân cậu bủn rủn đến mức hoàn toàn không thể đứng thẳng.
“Túi yếu ớt.” Hạ Trầm thấp giọng cười cợt một câu, dùng khăn lông trắng tinh tế lau khô những bọt nước, sau đó bế ngang cậu về lại trên giường.
Lâm Dục bắt lấy chăn bao lấy cơ thể mình, đem chính mình bọc kín mít thành một con nhộng.
“Bảo bối?” Hạ Trầm ngồi lên giường: “Làm sao vậy?”
Lâm Dục nghẹn một hơi, không chịu phản ứng anh.
Hạ Trầm bật cười, giơ tay đem bé tằm cưng kéo lại đây, giống như một ngọn núi đè xuống: “Em tức giận à?”
Lâm Dục vừa rồi khóc đến lợi hại, mí mắt hồng hồng, lông mi dài rậm rạp còn có hơi nước, dùng sức trừng mắt anh: “Cậu gạt tôi!”
Hạ Trầm hôn hôn chóp mũi của cậu: “Tôi lừa em lúc nào?”
“Cậu nói sẽ nhẹ nhàng…” Lâm Dục ủy khuất lên án: “Nhưng vốn dĩ cậu không có!”
Làn da trên đùi vốn đã mềm mại, làm sao có thể chịu được lực lớn như vậy, hiện tại nó vẫn còn nóng rát đau đớn.
“Thực xin lỗi bảo bối, tôi sai rồi…” Hạ Trầm biết nghe lời phải mà nhận sai, lại hôn gương mặt cậu một chút: “Lần sau không dám nữa, được không?”
Anh vừa nói một câu đã hôn, hôn đến khi Lâm Dục cũng không thể mất bình tĩnh được nữa, mà chỉ có thể lẩm bẩm lầm bầm nói: “Đừng hôn…”
Hạ Trầm đem người nhét vào trong ổ chăn, duỗi thẳng eo: “Tôi đi xuống dưới lầu tìm thuốc mỡ, chờ tôi quay lại.”
“Tiện thể rót cho tôi một chén nước.” Lâm Dục nhắc nhở nói: “Tôi khát.”
“Được.” Hạ Trầm đáp ứng, sau đó đẩy cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
Lâm Dục nằm ở trên giường, xác định anh đã xuống lầu, lúc này mới khởi động vòng eo đang bủn rủn, để chân trần xuống giường.
Cậu cố gắng nhặt lên cái áo khoác rơi ở mép giường, từ bên trong áo lấy ra một cái bình nhỏ, đổ ra một viên thuốc nhỏ màu trắng, giấu vào trong lòng bàn tay.
Hạ Trầm nhanh chóng trở lại, sau khi buông ly nước xuống thì lập tức tới xốc chăn lên.
“Chờ một chút!” Lâm Dục ngăn cản anh: “Tôi tự mình làm.”
“Em tự mình làm như thế nào?” Hạ Trầm hơi nhướng mày: “Giấu ở trong ổ chăn, em có thể nhìn thấy được à?”
Lâm Dục liếc mắt nhìn đi chỗ khác: “Tôi… Tôi làm dựa vào cảm giác.”
Trải qua một trận lăn lộn kia, cậu cuối cùng cũng biết được người trước mặt này sở dĩ không hề văn nhã thân sĩ như bề ngoài, không chừng anh có thể lợi dụng thuốc để làm những việc cầm thú…
Hạ Trầm kiên nhẫn dỗ dành: “Ngoan, tôi cũng chỉ tha thuốc cho em thôi.”
Lâm Dục cũng không tin tưởng, nhưng cậu lại nghĩ đến kế hoạch của chính mình, lại thỏa hiệp và nhẹ giọng nói ra mệnh lệnh: “Vậy cậu phải bảo đảm, cậu sẽ không làm gì khác.”
Hạ Trầm hứa hẹn nói: “Tôi bảo đảm.”
Vừa dứt lời, anh đã xốc chăn lên, nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cậu, thuận lợi kéo cái chân đang run rẩy ra.
Thừa dịp lực chú ý của anh bị phân tán, Lâm Dục duỗi tay ra đem viên thuốc giấu trong lòng bàn tay bỏ vào trong ly nước thủy tinh.
Viên thuốc màu trắng rất nhanh tan trong nước, không màu, không mùi.
Trong lòng Lâm Dục nhẹ nhàng thở ra, giây tiếp theo lại phát ra một tiếng than nhẹ: “A!”
Hạ Trầm ngước mắt cười: “Tôi chỉ nói không làm, cũng không có nói không hôn.”
Lâm Dục tức giận đến mức giơ chân định đá anh, kết quả ngược lại bị kéo đến càng gần, như thể đang chủ động đưa chính mình vào miệng người đàn ông.
“Thật ngoan.” Hạ Trầm m.út mạnh một cái, xem như thưởng cho cậu.
Một lúc lâu sau, thuốc được bôi thật tốt, nhưng Lâm Dục lại nằm liệt trên giường thất thần một lúc lâu.
Khi cậu định thần lại thì đã nằm gọn trong lòng Hạ Trầm, trong lòng còn đang nghĩ đến chén nước thuốc kia: “Tôi muốn uống nước…”
Hạ Trầm sờ sờ thân ly, cầm lên đưa tới bên môi cậu: “Không nóng nữa, vừa vặn có thể uống.”
Lâm Dư xấu hổ đến mức không dám nâng mắt, dùng ngón tay chộp lấy quần áo ngủ trước ngực người đàn ông: “Cậu, cậu đút tôi…”
Khóe môi Hạ Trầm hơi cong lên, khó hiểu hỏi: “Bảo bối, tôi không phải là đang đút em sao?”
Lâm Dục nghiến răng nghiến lợi: “Tôi muốn cậu dùng miệng đút cho tôi.”
“Ha ha…” Hạ Trầm nở một nụ cười nặng nề: “Sớm nói chứ bảo bối, tôi rất vui đó.”
Anh hớp một ngụm nước, nhéo cái cằm nhọn của cậu rồi hôn xuống.
Lâm Dục ngoan ngoãn hé răng, nước ấm qua lại giữa môi và lưỡi của họ, phát ra âm thanh khiến người mặt đỏ