Phủ đệ Lâm thị.
Lâm Sơ Dật chưa bước vào cửa thì đã biết có chuyện lớn xảy ra thật.
Bình thường Lâm gia canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt, hôm nay lại chỉ có một gã sai vặt trông cửa.
Gã sai vặt vừa thấy cậu thì như thấy cứu tinh, vội vàng chạy tới: “Nhị công tử! Công tử đã về rồi!”
“Xảy ra chuyện gì?” Lâm Sơ Dật mắt quét một vòng khắp nơi: “Cha đâu?”
Gã sai vặt trả lời: “Lão gia có dặn, công tử đến thì lập tức tới rừng Sương Mù hội hợp với người khác!”
Lâm Sơ Dật tim thịch một cái, không nói hai lời chạy tới rừng Sương Mù.
Khi cậu tới lối vào, mới phát hiện không chỉ người Lâm gia tụ tập ở đây, còn có không ít tu sĩ quen mặt.
“Lâm Nhị công tử tới!” Lúc này, có người hô lớn.
Các tu sĩ đang hao phí linh lực sửa chữa kết giới sôi nổi mặt lộ vẻ vui mừng: “Thật tốt quá!”
Lâm Sơ Dật tìm được người Lâm gia trong đám đông, tiến lên hỏi: “Kết giới bị phá khi nào?”
“Nhị công tử!” Người nọ mắt sáng ngời, ngữ tốc nhanh chóng trả lời: “Không biết phá khi nào, nhưng đêm qua mới phát hiện!”
Là sân thi đấu của đại hội trừ tà, bên ngoài rừng Sương Mù có bố trí kết giới rất mạnh, đảm bảo yêu ma quỷ quái không thể làm hại nhân gian.
Nhưng đêm qua tu sĩ phụ trách tuần tra bỗng phát hiện kết giới chắc chắn đã bị phá vỡ!
Lâm Sơ Dật nhìn sương mù dày đặc trong rừng: “Cha ta đâu?”
Người phía sau giành trả lời trước: “Có tà vật thừa cơ kết giới bị phá chạy ra ngoài, gia chủ đích thân dẫn một số đệ tử đi bắt rồi ạ!”
Lâm Sơ Dật nhíu mày đi đến mắt trận, rút ra kiếm Thanh Vân bên hông, tay cắm kiếm vào đất.
Một dòng sáng vàng chói mắt hình rồng bay nhanh về phía kết giới sau đó tỏa ra khắp nơi, kéo dài vô tận bốn phương tám hướng, đến khi bao hết cả khu rừng Sương Mù.
Các tu sĩ sửa kết giới lập tức thở phào, chờ bọn họ phản ứng lại vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người đều lộ vẻ mặt vừa khiếp sợ lại sợ hãi.
Mọi người đều biết, kết giới này trước đây phải hàng ngàn tu sĩ đồng tâm hiệp lực bố trí, nhưng giờ Lâm Sơ Dật lại lấy linh lực bản thân bao trùm kết giới.
Thực lực của cậu, rốt cuộc đã đến mức nào?
Nhưng một lát sau, Lâm Sơ Dật lại thấy không đúng.
Kết giới này biến thành một cái động không đáy, linh lực rót vào liên tục không ngừng cũng không sửa được vết rách mà chảy về phía nào đó.
Lâm Sơ Dật biến sắc, không chút do dự rút ra linh kiếm.
Kết giới mất đi linh lực chống đỡ, nháy mắt trở lại như cũ.
Mọi người hoảng sợ: “Sao Lâm công tử lại dừng?”
“Kết giới có vấn đề.” Lâm Sơ Dật nâng lên tay thon dài như ngọc, đầu ngón tay sượt qua mũi kiếm, bôi máu ở đầu ngón tay lên thân kiếm.
Sau đó cậu quỳ một gối, cắm kiếm Thanh Vân vào mắt trận lần nữa.
“Rốt cuộc kết giới có vấn đề gì?” Có người nôn nóng, không ngừng hỏi.
“Kết giới này, bị nối với một trận pháp khác.” Lâm Sơ Dật ngước mắt, giọng lạnh lẽo: “Linh lực các ngươi đưa vào, đều chảy hết vào trận pháp đó.”
*
Nếu muốn tìm trận pháp được nối liền cũng không khó, Lâm Sơ Dật đốt một lá bùa truy tung, theo khói xanh đi vào ngọn núi khác.
Càng tới gần mục tiêu, cậu càng.
cảm nhận được sự khác thường mạnh hơn, mãi đến khi đứng ở trước cánh rừng bị sương đen bao phủ.
Cậu thoáng suy nghĩ, vung kiếm chém tách ra màn sương đen dày đặc, một trận pháp lớn hắc khí xoay quanh đập vào mắt.
Lâm Sơ Dật đồng tử co lại, thốt lên: “Trận Thập Phương Vạn Quỷ?”
Cậu từng thấy trận pháp này trong một cuốn sách cấm ở Lâm gia, lấy trận pháp triệu tập oan hồn lệ quỷ thập phương, luyện hóa chúng để chủ trận sử dụng.
Nhưng trận này cực kỳ hung hiểm, vô cùng có khả năng phản phệ chủ trận, tu sĩ bình thường không thể khống chế trận Vạn Quỷ, nếu vạn quỷ thoát ra trận pháp, chắc chắn sẽ sinh linh đồ thán, nên vẫn luôn bị cho vào cấm trận của người tu đạo.
Lâm Sơ Dật thần sắc nghiêm trọng chưa từng có, cậu không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành phát tín hiệu báo cho Lâm gia trước.
Nhưng cậu không biết là, trận Thập Phương Vạn Quỷ một khi khởi động, chỉ có một cách có thể làm nó dừng lại…
Lấy thân nuôi quỷ, cùng vạn quỷ trong trận hồn phi phách tán, vĩnh thế không siêu sinh.
Mà trên đời này, tu sĩ có thể lấy thân trấn áp trận Vạn Quỷ, chỉ ít ỏi mấy người, Lâm gia thì có hai người.
Trận Thập Phương Vạn Quỷ sắp thành hình, bọn họ không có nhiều thời gian để suy nghĩ.
“Cha đã là mặt trời sắp lặn, con trai ta là mặt trời mới mọc.” Lâm phụ nhìn đứa con thứ mình luôn lấy làm tự hào, bất giác thở dài một tiếng: “Sau này, Lâm gia giao lại cho con và đại ca con.”
Nhưng Lâm Sơ Dật không nhận gánh nặng phát dương quang đại Lâm gia, cậu nhanh chân cắt kết giới trước, một mình bước vào trận.
Theo trận pháp vận chuyển, mắt nhìn thấy đều là hắc khí ngập trời, cả phương đất trời này rơi vào bóng tối mãi mãi vô tận.
Cậu ngồi một mình trong bóng tối, ngón tay sờ so.ạng hoa văn phức tạp trên chuôi kiếm, rồi từ từ lần tới đuôi kiếm, cầm hồng tuệ đang rũ xuống vào trong tay.
Trên linh kiếm cậu lúc đầu không có trang sức gì, nhưng có