Lời vừa dứt, Lâm gia rơi vào một mảng tĩnh lặng.
Vài giây sau, Lâm Chính Dương mới phản ứng lại, râu run như cầy sấy, kinh hãi đến mức giọng nói như vỡ ra: “Con nói cái gì?”
“Em ấy nói tôi là tri kỷ, cũng là người yêu của em ấy.
” Hạ Trầm nhanh chóng lặp lại một lần, khóe môi cong lên kiêu ngạo đến tám trăm con trâu cũng không kéo về được.
Lâm Dục nói xong thì mặt đỏ bừng, rũ mi kéo chăn lên, cằm nhọn vùi vào chăn, mím môi không nói lời nào.
Lâm Chính Dương quả thực khó có thể hình dung cảm giác lẫn lộn của mình lúc này, có khiếp sợ, có phẫn nộ, còn có không dám tin.
Bắp cải nhỏ ông ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn cứ như vậy bị hẫng mất, kết quả bắp cải còn nói là tự nguyện?
Hạ Trầm mở miệng tiễn khách: “Nhìn xong rồi, đi được chưa?”
Lâm Chính Dương đột nhiên xoay người lại, giận dữ mắng: “Đây là Lâm gia của tôi! Có đi cũng là cậu đi!”
Lúc này toàn thân ông giống như buộc đầy túi thuốc nổ, không tiện nổi giận với con trai, người ngoài đụng một chút là nổ, nhất là lão quỷ hẫng mất bắp cải nhỏ này.
“Được.
” Hạ Trầm bình tĩnh đáp một tiếng: “Vậy tôi dẫn Lâm Dục đi.
”
“Cậu dám!” Lâm Chính Dương còn muốn ra tay, nhưng một giây sau lại nhớ tới một chưởng vừa rồi thất bại, ông nhìn về phía con trai, đè nén lửa giận tràn đầy hỏi: “A Dục, con muốn đi cùng cậu ta hay là ở lại Lâm gia?”
Dường như Hạ Trầm cảm thấy lựa chọn này rất nực cười, anh cười nhạo một tiếng, ung dung khoanh tay chờ: “Lâm Dục?”
Cả người Lâm Dục chậm rãi trượt xuống, lúc này ngay cả chóp mũi cũng bị lún vào trong chăn.
Một người là cha ruột có công sinh công dưỡng với cậu ở đời này, một người là người yêu cậu đã chờ đợi gần ngàn năm, cậu có thể không đưa ra lựa chọn ấu trĩ như vậy hay không….
Ngay khi bầu không khí căng thẳng, một cái đầu thò vào cửa: “Chú Lâm, có khách đến chơi.
”
Ánh mắt Lâm Dục và Thanh Mai chạm nhau, lập tức hiểu ý: “Cha, cha đi trước đi, con muốn ngủ thêm một lát nữa.
”
Lâm Chính Dương trưng bộ mặt già nua, nhưng ngẫm lại mình căn bản không đánh được lão quỷ đã chết tám trăm năm này, ông đành phải xuống bậc thang con trai đưa tới: “Con nghỉ ngơi cho tốt, nhớ kỹ không được để mình mệt nhọc!”
Cố tình nâng giọng, nhấn mạnh hai chữ sau cùng.
Lâm Dục sắp không còn mặt mũi gặp người khác, cậu núp trong chăn ồm ồm đáp: “Con biết rồi…”
Cửa phòng vừa đóng lại, mắt Hạ Trầm bốc lên ánh sáng xanh biếc, giống như một con dã thú đói bụng hung hăng nhào lên giường: “Vợ ơi!”
Lâm Dục suýt nữa bị anh đè chết, khó khăn ngẩng mặt lên: “Ai là vợ anh, đừng gọi linh tinh…”
Hạ Trầm cúi đầu, hôn lung tung lên gương mặt đỏ bừng: “Vợ ơi, em là vợ anh, em là của anh…”
Giọng nói dần dần biến mất khi môi chạm môi.
Một lúc lâu sau, Lâm Dục nằm trên giường, đôi môi sưng đỏ ẩm ướt khẽ nhếch lên, thất thần thở hổn hển.
Đầu ngón tay Hạ Trầm liên tục vuốt ve vành tai nóng như sắp tan chảy, thấp giọng dụ dỗ nói: “Bảo bối ngoan, gọi một tiếng chồng cho anh nghe, được không?”
Lâm Dục lắc lắc đầu, nói thế nào cũng không chịu gọi.
Hạ Trầm thở dài một tiếng, hôn lê.n ch.óp mũi đầy mồ hôi: “Được rồi, ngủ trước đi.
”
Không cần nóng vội lúc này, dù sao anh cũng sẽ có biện pháp để bé ngoan mở miệng.
*
Lâm Dục ở nhà tĩnh dưỡng mấy ngày, rất nhanh đã đến Tết Nguyên Đán.
Trong thời gian này, cậu tìm cơ hội kể lại chi tiết cho cha mình nghe những gì đã xảy ra hơn tám trăm năm trước, kể cả mối quan hệ giữa cậu và Hạ Trầm.
Sau khi Lâm Chính Dương biết được chân tướng, thái độ đối với Hạ Trầm hòa hoãn hơn rất nhiều.
Nếu đối phương không ngấp nghé con trai mình, thậm chí ông sẽ vì hành động xả thân cứu người này mà kính nể.
Năm mới phải có diện mạo mới, ngày 28 tháng Chạp, Lâm Dục chuẩn bị tự tay cắt mái tóc dài cho Hạ Trầm.
Nhưng khi cầm kéo trong tay, cậu lại trở nên do dự.
“Làm sao vậy?” Hạ Trầm nhìn chằm chằm mặt cậu qua gương không chớp mắt.
Lâm Dục nâng hàng mi dài lên: “Em sợ em cắt không đẹp, vẫn nên đến tiệm cắt tóc thì hơn.
”
“Không sao.
” Hạ Trầm dịu dàng cười: “Em cắt như thế nào anh cũng thích.
”
Lông mày Lâm Dục khẽ động, đầu ngón tay ửng hồng quyến luyến vuốt ve mái tóc đen: “Đột nhiên em có một chút luyến tiếc.
”
Hạ Trầm im lặng một lát, chậm rãi mở miệng nói: “Nếu em thích thì không cắt, nhưng mà, em phải đồng ý một yêu cầu của anh.
”
“Yêu cầu gì?” Lâm Dục cảnh giác: “Yêu cầu không hợp lý em không đồng ý đâu.
”
“Sao có thể?” Hạ Trầm nở nụ cười: “Anh chỉ muốn em hứa với anh, đừng túm tóc anh nữa.
”
Lâm Dục ngẩn ra một chút: “Em túm khi nào…”
Âm cuối đột nhiên dừng lại, trong đầu cậu thoáng chốc hiện ra từng cảnh tượng.
Khoảnh khắc cậu khóc lóc xin tha không có kết quả, khoảnh khắc cậu bị buộc phải mất giọng hét lên, với cả…
“Bảo bối, cũng không phải hoàn toàn không cho em túm.
” Hạ Trầm kiên nhẫn giải thích: “Anh chỉ sợ em túm nhiều, tóc của anh sẽ rụng mất.
”
Lâm Dục lấy lại tinh thần, không khỏi tưởng tượng ra cái đầu hói của đối phương, lập tức cười “phụt” một tiếng.
“Hửm?” Hạ Trầm khẽ nhướng mày: “Em đang nghĩ gì đấy, bé ngoan?”
“Không…” Lâm Dục đương nhiên sẽ không thừa nhận: “Em không nghĩ gì hết.
”
Hạ Trầm đứng dậy: “Không đúng, em có nghĩ.
”
Trong nháy mắt tiếp theo, một tay anh ôm người lên bàn.
“Hạ Trầm!” Lâm Dục sợ tới mức khẽ kêu một tiếng, vội vàng ném kéo trong tay: “Anh làm gì vậy?”
Hạ Trầm đứng ở mép bàn, vòng eo thon chắc mạnh mẽ kẹt giữa đôi chân dài buông thõng: “Rốt cuộc nghĩ cái gì?”
Lâm Dục ngửa ra sau: “Anh là người kiểu gì vậy hả, em nghĩ cái gì anh cũng phải quản.
”
Từ sau khi tỉnh lại, bọn họ sớm chiều ở chung, cậu rất nhanh phát hiện, người đàn ông trước mặt so với tám trăm năm trước, tính cách thay đổi không ít.
Có lẽ do kiếp đó che giấu quá kỹ, hoặc có lẽ do phong ấn gần ngàn năm để lại dấu vết khó có thể xóa nhòa, hiện giờ người đàn ông bề ngoài thoạt nhìn vẫn dịu dàng như nước, nhưng thỉnh thoảng vẫn lộ ra dụ.c vọng chiếm hữu đáng sợ từ trong xương tủy.
Ví dụ như không cho cậu rời khỏi tầm mắt của mình, ví dụ như lúc muốn cậu cũng không cho cậu trốn, càng trốn động tác càng hung dữ.
Bây giờ thậm chí ngay cả cậu đang suy nghĩ cái gì cũng nhất định phải hỏi cho bằng được.
Hạ Trầm nâng đầu gối lên, thấp giọng uy hiếp nói: “Bảo bối ngoan, có nói không?”
“Đây là anh ép em.
” Lâm Dục hít sâu một hơi: “Em đang nghĩ anh hói đầu sẽ như thế nào!”
Hạ Trầm hơi híp mắt, bóp lấy cái gáy mềm mại đẩy đến trước mặt mình: