Ánh trăng bị mây đen che phủ rơi xuống từ ngoài cửa sổ, trong ánh trăng mờ ảo có thể nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo tái nhợt của nhân ngư, Thanh Trường Dạ đối mặt Siren một lúc, hắn bỗng nói: "Em thông minh hơn tôi tưởng."
Siren vô tội nhìn hắn.
"Hiện tại còn lại 3 thợ săn, nếu như em nguỵ trang thành 1 người trong số họ, em phải giết thêm một người, cứ thế, mỗi ngày em sẽ giết 2 người, rõ ràng không khớp với quy tắc trò chơi của chính em." Thanh Trường Dạ rũ mắt: "Lúc trước tôi không hiểu, vì sao em rời khỏi tinh hạm, mà trên hạm lại không thiếu một thợ săn nào.
Dựa vào tình huống hiện tại, em có thể nguỵ trang thành người, vậy thì cũng có thể khiến người chết cải trang thành người sống, hoặc là trên chiếc thuyền này còn có những nhân ngư khác.
Cho dù thế nào, ban đầu cũng không có 7 người sống, nói cách khác --"
Thanh Trường Dạ thừa dịp Siren nghe hắn nói mà phát động dị năng.
Lượng thời gian đếm không hết từ nhân ngư vọt sang.
Hắn đã ở thế bất lợi, hắn không chỉ khó đoán ra được nhân ngư là ai, mà thậm chí cũng không biết đối mặt mình có phải là người sống không.
Lần trước hắn lấy Siren 7 triệu năm, nếu như lấy nhiều hơn chút nữa...!
【Đừng tốn sức nữa, A Dạ.】Trong đầu Thanh Trường Dạ truyền đến giọng nói như của hải yêu:【Thời gian của ta rất nhiều, sau khi gặp em thì gần như vô tận rồi, em lấy không nổi đâu.】
"Vô tận?"
Nhận thấy vẻ mặt Siren không thay đổi, Thanh Trường Dạ ngừng tay.
Các thợ săn trong bóng tối nhìn thấy sinh vật tựa sát vào Thanh Trường Dạ nhờ ánh trăng, bọn họ không hẹn mà đứng sững tại chỗ, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Thợ săn tiền thưởng từng coi nhân ngư là một con vật cưng có túi da xinh đẹp, mà giờ, bọn họ đều là con mồi của nó.
【Hàng ngàn năm trước, tinh hệ Nhân ngư là một nơi ra vào rất dễ dàng.
Sự sinh trưởng của trứng trắng cần có nhiệt độ, dưới đại dương lại không có nơi nào ấm áp, nên loài người có vẻ ngoài giống nhân ngư, thường xuất hiện ở bờ biển trở thành sự lựa chọn cực kì hấp dẫn.
Về lâu dài, để tránh việc lấn át các loài khác, bộ tộc Nhân ngư chỉ sau khi gặp được người định mệnh mới có thể sinh sản.
Một khi tiến vào kỳ sinh sản, tuổi thọ nhân ngư sẽ có xu hướng dài vô tận,】Đôi mắt đỏ tươi của Siren trong vắt:【Ngày đó nếu không phải vì ta rụng trứng trắng, em rút thời gian của ta, ta sẽ giết em.】
Thanh Trường Dạ nhếch mày: "Không phải giả vờ yếu ớt à?"
【Em có biết trứng trắng đầu tiên của ta từ đâu mà tới không?】Siren không trả lời câu hỏi của hắn, mà dùng giọng thiên thần nói lời hạ lưu:【Ta ngồi trong nước, nghĩ tới ánh mắt của em, ta chưa từng thấy hưng phấn như vậy, đến lúc ta nhận ra, nước trong bể đã đục một mảng rồi.】
"Tôi cũng từng nghĩ vậy đó," Thanh Trường Dạ cười đen tối nói: "Trong đêm tối không người, nhân ngư đuôi đỏ xinh đẹp điên cuồng vặn vẹo trên giường tôi."
Hô hấp Siren hơi chậm lại, cánh tay lạnh như băng ôm chặt bên eo Thanh Trường Dạ, tay nhân ngư siết chặt một chút, nó lẩm bẩm nói:【Eo của A Dạ thật là gầy.】
"..."
Ông nói gà bà nói vịt khổ quá.
【Đúng rồi,】Siren như thể nhớ ra gì đó:【Hình như em chỉ có thể dùng tay để trộm thời gian?】
Đây là thiếu sót lớn trong năng lực của hắn.
A và Natasha đã từng hứng thú với việc giúp hắn dùng những bộ phận khác trên cơ thể để trộm thời gian, đáng tiếc kết quả chẳng có gì ngoài thất bại.
Mặc dù Thanh Trường Dạ không muốn trả lời, nhưng phần Veritaserum còn sót lại khiến hắn không tự chủ được nói: "Đúng."
【Thế thì ổn rồi,】Khuôn mặt xinh đẹp rung động lòng người của Siren lộ ra nụ cười nhẹ:【Chỉ cần trói tay em lại, là em sẽ ngoan ngoãn nhận trứng của ta.】
"..."
Không muốn nói chuyện nữa.
【Vẫn còn một người sống, ngày cuối cùng,】Nhân ngư buông hắn ra.
Mây đen lại trôi về biển khiến ánh trăng dần tối đi.
Mắt Thanh Trường Dạ vì ánh sáng đột ngột mà thất thần một lúc, đến lúc hắn có thể thấy rõ lại, trong tầm nhìn còn lại Nancy, bác sĩ, và một tên thợ săn khác trố mắt nhìn nhau:【Nếu như thất bại tiếp, thì em là của ta.】
"A Dạ," Nancy đánh vỡ yên lặng trước tiên: "Nó nói với anh gì vậy?"
"Nó nói..." Ba người trước mắt này nhìn qua thì bề ngoài và hành vi đều không có chỗ nào khác thường, chỉ trách hắn hồi đó chỉ chú ý tới Alan: "Trong mọi người chỉ có một là người sống, một người là thi thể bị điều khiển, một là nhân ngư." Ánh mắt màu violet của Nancy hiện lên vẻ hoảng sợ, Thanh Trường Dạ thản nhiên nói: "Cứ về ngủ trước đi, trời sáng rồi nói tiếp."
"Chờ đã!" Thấy hắn bước về phía hành lang, Nancy sốt ruột níu lại cánh tay Thanh Trường Dạ: "Anh không sợ xảy ra bất trắc à?! Lỡ may nhân ngư giết người vào lúc này thì làm sao bây giờ?"
"Nancy, cô nói rồi nhé," Thanh Trường Dạ cúi đầu mỉm cười nói: "Sợ thì có thể ngủ cùng tôi, tôi không ngại đâu."
"Ai muốn ngủ cùng anh!" Cô gái thở hổn hển giậm chân: "Đừng có đùa, nếu đúng là có một thi thể, thì ít nhất cũng có thể nghe thử tiếng tim đập mà?"
Bác sĩ bổ sung: "Cả mạch đập nữa."
Thợ săn cuối cùng cũng lên tiếng vào đúng lúc này.
Rõ ràng cho dù là giả hay thật, mấy người này đều bị doạ phát sợ, Thanh Trường Dạ thoáng suy nghĩ, sau đó đồng ý.
Đầu tiên hắn sờ mạch của bác sĩ, sau đó là Nancy, đến tên thợ săn tiền thưởng kia, gã bỗng nhiên che bụng kêu lên vì đau đớn.
"Giả bộ cái gì," Nancy khinh thường hừ nhẹ: "Là mày phải không? Ê, tao bảo --" Cô kéo lại bác sĩ đang muốn tiến lên kiểm tra: "Đừng cứu hắn, có khi sẽ gặp phải điều bất trắc đấy."
"Nhưng mà..." Bác sĩ hơi chần chừ: "Tyson có thể chỉ bị dạ dày thôi, hắn bình thường cũng như vậy mà."
Nancy cảnh giác rụt tay lại, bác sĩ hơi bất đắc dĩ nhìn cô.
Chỉ có một là người sống, bọn họ đương nhiên biết rõ bản thân mình là gì hơn ai hết, Thanh Trường Dạ ngay lúc này xen vào nói: "Bệnh dạ dày thì có thuốc là được, đưa hắn thuốc trước đi.".
Truyện Đô Thị
Tiếng kêu của thợ săn càng lúc càng đau đớn, bác sĩ thấy vậy móc hộp thuốc trong nhẫn không gian ra, lấy 2 viên thuốc.
Gã lớn tiếng bảo người nọ cho thuốc vào miệng nhai nát, thợ săn gắng gượng hoàn thành chỉ dẫn của bác sĩ, nhưng chỉ vài giây sau, mặt y co quắp, tím tái, chốc lát không còn hơi thở.
Thanh Trường Dạ nhíu mày, hắn đi về phía thợ săn, sau khi kiểm tra một chút, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Nancy vẫn đứng nguyên tại chỗ và bác sĩ: "Hắn chết rồi."
Giông bão nửa đêm đến cùng một lúc, tia chớp trắng tím như móng vuốt xé rách bầu trời.
Từ khi tới tinh hệ Nhân ngư tới giờ chưa từng gặp phải thời tiết xấu như vậy, Thanh Trường Dạ kéo màn cửa sổ ra.
Hắn có thể thấy nước mưa bắn tung toé trôi xuống trên kính cửa sổ.
Ánh chớp chiếu sáng khuôn mặt tinh xảo ưu nhã của thanh niên, đôi mắt tựa như nửa đêm bình tĩnh không gợn sóng.
"Cộc cộc --"
Có ai gõ cửa phòng hắn lúc này, Thanh Trường Dạ liếc nhìn đồng hồ điện tử, 2 giờ 30 phút, vừa khéo 1 tiếng 30 phút trôi qua kể tử khi mọi người rời khỏi phòng khách.
Hắn nhìn thấy mái tóc xoăn màu mật ong ngoài cửa từ mắt mèo, là Nancy.
Hắn vừa kéo cửa ra, Nancy liền hoảng sợ nhào vào