Nằm ở ngay chính giữa tinh hệ Tibor, tinh cầu Vatican là một trong những trung tâm tôn giáo, chính trị, và tài chính của Liên bang kể từ khi bắt đầu kỷ nguyên.
Cho dù đã là thời kỳ đại vũ trụ, vẫn có một số lượng lớn tín đồ tôn giáo trên thế giới, Vatican theo lẽ đương nhiên là thánh địa không thể khinh nhờn trong lòng người hành hương.
Nhưng trên thực tế, trung tâm thành phố Vatican, nơi của Giáo hoàng và 3 nhà thờ lớn, chỉ chiếm 1/26 diện tích toàn bộ tinh cầu và ngăn cách với bên ngoài bằng tường thành.
Từ bờ dòng sông cổ đi thẳng qua đại lộ Khải Hoàn trang nghiêm, ánh mặt trời vàng kim như sa mỏng đổ xuống từ mái vòm nhà thờ.
Vì thế kỷ trước, du khách đến tinh cầu Vatican du lịch quá nhiều, cuối cùng ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc giữ gìn kiến trúc cổ, bây giờ vào thành phố Vatican phải mang theo giấy thông hành Liên bang phê chuẩn.
A giúp giải quyết giấy thông hành cho tới cuối tháng 2, trước đó, Thanh Trường Dạ chỉ có thể quanh quẩn ở ngoài trung tâm thành phố Vatican.
May mắn là huyết vân khế trên người hắn lúc này chưa từng xảy ra phản ứng lại.
A nói dạo này không có bản tin nào liên quan đến Huyễn thú cấp SSS, xem ra thiên sứ sau khi rời khỏi hắn sống rất tốt, đã không bị nhà khoa học điên khùng kéo đi làm thí nghiệm, cũng không bị Liên bang bắt lại đưa ra chiến trường.
Sau khi khế chủ huyết vân khế chết, Thanh Trường Dạ cũng mất mạng, biết đối phương rất an toàn, cái mạng nhỏ của hắn cũng tạm thời được bảo vệ rồi.
A chậm nhất là trong vòng 3 ngày đưa giấy thông hành cho hắn.
Sau khi cúp máy truyền tin, Thanh Trường Dạ cúi đầu lật xem tài liệu trong tay.
Nữ vu là mục đích chính trong lần hành động này của hắn, thông tin Natasha có thể thu thập được về Nữ vu đã ít lại càng ít.
Luật pháp Liên bang quy định rõ ràng tất cả tinh đạo vi phạm pháp luật đều phải nằm trên bảng truy nã, nhưng đến nay Liên bang lại chậm chạp chưa treo thưởng Nữ vu.
Trong tư liệu Natasha và A cho hắn cũng không có ảnh chụp của tên đại tinh đạo kia, nhưng cột tên họ lại được đánh dấu vô cùng rõ ràng.
Anye Sedu.
Cùng họ với đại tiểu thư Aurora, cộng thêm cuộc nói chuyện hắn từng nghe thấy, Nữ vu hẳn là anh ruột Aurora, mỗi tội quan hệ hai anh em bọn họ hình như không hề tốt, đại tiểu thư từng nói nếu tìm Anye giúp đỡ, y chỉ biết vừa cười nhạo cô vừa chặt ngón tay cô.
Khách sạn Thanh Trường Dạ ở cách tường thành thành phố Vatican chỉ mấy thước, là một trong những khách sạn xa hoa nhất trên tinh cầu này.
Sau khi phân chia thời gian hắn kiếm được cho A và Natasha, trong vòng 6 tháng tiếp theo A sẽ giúp hắn dùng thân phận giả mua một lượng lớn đồ cổ của ngôi sao xanh.
Thời gian bữa tối sắp tới rồi, bể bơi khách sạn lúc này rất thưa người, khách sạn này trong một giờ sẽ đổi một lần nước, hắn không muốn ăn lắm, Thanh Trường Dạ dứt khoát khoác áo choàng tắm lên rồi tới bể bơi.
Cuối tháng 2, chính là lúc cái lạnh nhẹ nhàng chưa phai, hoa cẩm tú cầu ưa lạnh màu xanh biếc khách sạn trồng bên hồ bơi nở rộ, đoá hoa tươi tắn rực rỡ như thể tự thành một cái cây.
Xung quanh chỉ có một mình hắn, Thanh Trường Dạ cởi áo choàng tắm.
Phong thái hành động của hắn vẫn rất đẹp, lúc nhảy vào bể bơi văng lên bọt nước không lớn không nhỏ, thân thể trắng ngần căng mịn của thanh niên trong bể bơi xanh lam như một con cá nhanh nhẹn, sống lưng hoàn mỹ nhẵn bóng, đường mông vểnh lên và bắp đùi trắng như tuyết, hình ảnh quả thực có thể xưng là hoạt sắc sinh hương.
Bể bơi khách sạn rất lớn, lại không phải là hình vuông như bình thường, sau khi hắn đã bơi một đoạn, bóng người loáng thoáng cách đó không xa khiến Thanh Trường Dạ ngừng lại.
Nhìn từ bóng lưng, đó là một cô gái rất cao, tóc dài màu đen tản sau lưng cô gái như vẩy mực, thùng gỗ đựng đá viên trôi bên người cô, bên trong cắm một chai champagne sắp uống hết.
Nhìn đằng sau lưng, cô hình như cũng không mặc áo tắm, bả vai nhẵn bóng lộ ra màu như ngọc trai, tóc đen dính từng sợi từng sợi trên lưng cô.
Nghe tiếng bơi lội, cô gái thoáng cái quay đầu lại.
Thanh Trường Dạ sững sờ, hắn lần đầu tiên thấy khuôn mặt kiểu này.
Mặt cô rất đẹp, kiều diễm ướt át.
Khuôn mặt mỹ nhân tựa phù dung, lại mơ hồ lộ ra vẻ lạnh lùng gạt không ra, ánh mắt cô rất sâu, cũng dài.
Cảm giác u ám từ hốc mắt trũng xuống tràn ra quanh quẩn cả mặt mày, độ cong sống mũi và xương lông mày hoàn mỹ khác thường, vành môi cô bằng phẳng, như thế lúc không cười liền trông cực kỳ khó gần.
Nửa trên của cô không mặc cái gì, lồng ngực trần trụi nhìn không sót một chút nào, tuyến nhân ngư lõm sâu theo động tác của cô lõm xuống một độ cung mị hoặc.
Không thể phủ nhận, cô gái này cực kỳ, cực kỳ đẹp.
Đẹp đến mức như là yêu quái sống dưới nước.
Ngực vị tiểu thư này...!hơi lép.
Nhưng ngoài phần ngực phẳng lì ra, từng nơi trên người cô đều có thể nói là hoàn hảo.
"Xin lỗi, tiểu thư," Thanh Trường Dạ nghiêng đầu: "Lúc trước tôi không phát hiện ra cô ở đây.
Tôi đi ngay."
Cô gái không phản ứng, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, Thanh Trường Dạ dứt khoát ở bờ bên cạnh này, hai tay chống lên bờ bể bơi, lúc khom lưng phần thịt mông đầy đặn căng quần bơi thành hai đường cong tròn.
Người ở lại bể bơi nhìn thanh niên tóc đen mắt đen dần đi xa, ánh mắt từ hai chân hắn dọc lên, liếc qua cặp chân dài cực kỳ biết quấn người kia một cái, cuối cùng dừng lại ở phần mông.
"Natasha, đặc trưng vẻ ngoài của Nữ vu là gì?" Thanh Trường Dạ ngồi ở hoa viên nhà hàng của khách sạn, hắn đang đợi đồ ăn, tiếng đồng bạn ở đầu bên kia tai nghe oang oác: "Nam thần! Đại mỹ nhân! Siêu siêu đẹp!"
"Màu tóc màu mắt?"
"Mắt không nhớ rõ, nhưng hắn tóc đen.
Màu giống anh."
"Dài không?"
"Tóc ngắn.
Màu tóc và chiều dài rất dễ đổi, so với cái này, tôi thấy giọng hắn rất đặc biệt, giống như là --"
"Hi."
Có người ngồi xuống đối diện hắn, Thanh Trường Dạ quyết đoán kịp thời tắt tai nghe, hắn nhìn đại mỹ nhân tóc hơi ẩm ướt trước mặt, mắt cô nhung tơ màu xanh dưới ánh đèn.
Natasha bị ngắt máy một bên ngẩn ra, ngay sau đó nói: "Chính là âm thanh này..."
"Chào cô." Thanh Trường Dạ thấy cô ngồi xuống, thân thiện cười cười: "Muốn ăn gì không?"
"Khỏi cần."
Trong tay cô cầm rượu hồi hương đỏ như máu, không biết có phải tất cả người liên quan đến vu thuật đều có thói quen này hay không, Carrie cũng thích uống loại rượu này.
Thanh Trường Dạ đã xác định sơ sơ thân phận người trước mặt, nếu đối phương tạm thời không trách mắng hắn nhầm giới tính, Thanh Trường Dạ cũng bằng lòng ra vẻ một tên đầu đất bị mỹ nhân mê đảo: "Buổi chiều...!ừm, vô cùng xin lỗi," Hắn cẩn thận từng li từng tí quan sát nét mặt đối phương: "Tôi thực sự không ngờ nơi đó có người, chờ đến lúc ý thức được thì đã muộn.
Cho dù thế nào thì tôi cũng thực sự lỗ mãng, có gì có thể làm cho cô không?"
"Nếu cậu để tôi xem anh một lần, thì chúng ta hoà nhau."
"Tiểu thư nói đùa rồi."
Giọng người trước mặt quả thực vô cùng đặc biệt, thiên trầm, lại không thể nghe ra nam nữ rõ ràng, trong giọng Nữ vu mang theo sự khàn khàn không thể bỏ qua, nghe như ai đó gẩy dây đàn cổ.
"Anye."
"Thanh Trường Dạ."
Bọn họ trao đổi tên.
Nữ vu cầm tay hắn, lúc tách nhau ra bên môi Anye lộ ra ý cười: "Cậu còn 7 ngày để sống."
Hắn biết điều kiện thi chú của vu thuật là hai bên phải biết được tên họ lẫn nhau, có thể thêm vào tiếp xúc tay chân, cho dù thế nào, đau nhói trong thời gian ngắn ở đại não vừa rồi cho thấy hắn quả thực đã trúng lời nguyền của Nữ vu.
Nhân viên tạp vụ vào lúc này đi lên, người đó bỏ nắp đậy đĩa thức ăn ra, Anye nhẹ gõ bàn ăn.
Trong đĩa sứ xương vốn để đặt thức ăn chỉ có 4 cái ngón tay máu me đầm đìa: "Aurora vì để tôi tìm cậu mà tốn không ít công phu, 5 năm qua lần đầu tiên nó nguyện ý liên lạc với tôi lại là vì một thằng đàn ông, nhưng nó là em gái tôi."
"Cô chặt ngón tay của Aurora rồi à, tiểu thư?"
"Nó tự nguyện," Khoé môi bằng phẳng của Anye nhếch lên, nụ cười của hắn có ma lực như vu thuật: "Gọi tôi là tiểu thư nữa, tôi sẽ cắt lưỡi cậu nhét vào họng."
"Tiên sinh?" Thanh Trường Dạ vô tội chớp chớp mắt: "Có cách gì có thể làm tôi sống sau 7 ngày không."
"Không," Anye mỉm cười: "Nếu như tâm trạng tôi tốt có lẽ sẽ tha cho cậu một cái mạng, nhưng tôi ít khi có tâm trạng tốt lắm."
Nữ vu nói xong liền đứng dậy rời đi, Thanh Trường ở lại tại chỗ nhìn bóng lưng y, thực tế, đối phương từ đầu đến cuối đều không mặc quần áo nữ, nguyên nhân khiến hắn lúc trước sinh ra hiểu lầm là mái tóc dài và khuôn mặt vô cùng dễ nhìn kia của Anye, hắn ra hiệu nhân viên tạp vụ bị doạ sợ đem đĩa ngón tay giả trên bàn ăn đi, Thanh Trường Dạ gọi món lại lần nữa, sau khi ăn cơm tối xong hắn trở về phòng.
2 ngày sau, Natasha đưa giấy thông hành tới cho hắn.
Có rất ít người có thể chống cự sức hấp dẫn của Vatican, cho dù không phải tín đồ, làm du khách tham quan trung tâm tôn giáo của toàn bộ Liên bang cũng vô cùng thú vị, vả lại nhà thờ và quảng trường lớn đều thi công đến hết sức mê người, kiến trúc cổ theo phong cách Baroque cực kỳ xa hoa, không ít du khách hoa cả mắt dừng lại ở tất cả điểm tham quan, Thanh Trường Dạ cũng đầy hứng thú dạo chơi khắp nơi.
Từ khi Liên bang hạn chế lượng khách hàng ngày, việc tham quan đã trở thành một thú vui thực sự.
Thân phận tương ứng của giấy thông hành A cho hắn là vị một vị thương gia Liên bang, A nói vị thương nhân này có hẹn với một vị hồng y trong toà thánh, người sau sẽ gặp hắn khoảng 9 giờ sáng, vì trước đó bọn họ cũng không biết mặt mũi lẫn nhau, cho dù Thanh Trường Dạ đi ra thay cũng không sao.
Đến thời gian, Thanh Trường Dạ đi vào trong toà thánh, một hồng y trẻ tuổi chờ ở địa điểm hẹn sẵn, hai bên sau khi xác nhận thân phận, hồng y dẫn Thanh Trường Dạ đi vào nơi sâu trong toà thánh cấm du khách vào, thấy hắn hết sức hứng thú quan sát bức bích hoạ mái vòm, hồng y nhẹ giọng nói: "Ngài Johnson, xin lỗi tôi không thể gặp ngài đầu tiên, những hồng y đến từ các tinh cầu lúc trước ở phòng thờ trao đổi về việc chọn ra Giáo hoàng nhiệm kỳ kế tiếp."
A nói thân phận bây giờ của hắn là thổ hào đã đầu tư rất nhiều cho Vatican.
Vatican sở hữu bất động sản giá trị nghìn vạn thời gian ở rất nhiều tinh cầu, thỉnh thoảng không xoay vốn được sẽ tìm kiếm nguồn tài trợ từ bên ngoài.
Thanh Trường Dạ giữ nguyên phong thái của một phú thương tín ngưỡng tôn giáo: "Không sao, tín ngưỡng luôn là ưu tiên nhất.
Nhưng ngài vừa nhắc tới Giáo hoàng nhiệm kỳ kế tiếp?"
"Đúng vậy, thưa ngài." Hồng y lên tiếng trả lời: "Ngài có chỗ không biết, Giáo hoàng hiện tại tuổi đã cao, rất nhiều công việc xử lý không tiện.
Toà thánh nhất trí quyết định bầu ra Giáo hoàng mới, bản thân Giáo hoàng hiện tại cũng rất tán thành."
Trên thực tế, tuổi đã cao không phải là cách nói chính xác, những người của thế giới này nếu muốn có thể sở hữu tuổi thọ đếm không hết, nhưng thời gian mỗi người có thể mang theo là khác nhau.
Nếu như so sánh mỗi người với một lọ chứa thời gian, thì những người càng mạnh có thể nắm giữ càng nhiều thời gian, bọn họ còn có thể tự do lựa chọn duy trì vẻ ngoài ở đoạn tuổi nào, những người yếu hơn chỉ có thể tiếp nhận một phần nhỏ thời gian, lực khống chế vẻ ngoài và trạng thái thân thể cũng không lớn bằng người trước.
Thanh Trường Dạ vì năng lực đặc biệt nên có thể nắm giữ gần như vô hạn thời gian, nhưng thông thường thời gian một người có thể giữ được là do sức của chính mình quyết định, vì vậy bọn họ nói Giáo hoàng tuổi đã cao, chẳng bằng nói ông ta trở nên yếu đi, đã không thể duy trì thân thể ở trạng thái tốt nhất nữa.
Thanh Trường Dạ gật đầu: "Thì ra là thế."
"Ngài hôm nay tới đây, ngoại trừ tham quan Vatican ra --" Máy liên lạc chợt vang lên khiến hồng y ngưng lại lời nói, anh ta nhìn Thanh Trường Dạ xin lỗi rồi nhận điện.
Giáo sĩ Vatican chỉ được phép dùng máy liên lạc bằng giọng nói đơn giản nhất, bằng không tên hồng y này cũng sẽ không bị hắn đánh lừa dễ dàng như vậy.
Hồng y nói ngôn ngữ hắn không hiểu, cũng không phải tiếng thông dụng, nửa đường đối phương kinh ngạc liếc nhìn Thanh Trường Dạ rất nhanh, đợi sau khi cúp điện thoại, hồng y nói: "Ngài Johnson, ngài có hứng thú với việc gặp Giáo hoàng không? Cơ hội ngàn năm có một, ông ấy đã gần 10 năm không gặp riêng người ngoài rồi."
Mất rất nhiều thời gian để theo hồng y đi trong đại thánh đường, Thanh Trường Dạ bình thường sẽ nhớ đường, nhưng đi ở đây lại như xông vào mê cung, bọn họ từ trên cầu thang xoắn ốc lên tầng 2, đi tới trước hành lang vẽ đầy bích hoạ tôn giáo tinh xảo, hồng y khẽ khom người.
"Tôi chỉ đưa ngài tới đây thôi.
Đi thẳng trên con đường này, đi tới gian phòng phía cuối, Giáo hoàng sẽ ở đó chờ ngài."
Thanh Trường Dạ theo lời hồng y một đường đi vào, hắn tạm thời không nghĩ ra vì sao đối phương lại gặp mặt hắn một cách xưa nay chưa từng thấy, liền dứt khoát không thèm nghĩ nữa.
Lối kiến trúc của Vatican lấy cực hạn xa hoa tráng lệ làm chủ, các viên đá quý chạm nổi nhiều màu đính trên cánh cửa cổ, Thanh Trường Dạ kéo chốt cửa ra, thấy bóng dáng mặc một bộ giáo bào thuần trắng bên trong.
Lúc Giáo hoàng nghe thấy động tĩnh của hắn quay đầu lại, nếu cởi bỏ địa vị và quần áo của ông ta, thì đây thực ra là một ông già phương tây tướng mạo bình thường, thân người cũng hơi phát tướng, thấy Thanh Trường Dạ đứng tại chỗ bất động, Giáo hoàng cười thân thiết với hắn.
"Lại đây đi, con trai của ta."
Vẻ mặt và giọng nói hoà ái của đối phương quả thực vô cùng có lực tương tác, Thanh Trường Dạ theo chỉ thị của ông ta bước về phía trước, ánh mắt của hắn liếc đến thạch anh ráp thành pháp trận trong phòng, hiếm có người biết đây là gì, vì kết cấu trận pháp kia hết sức xinh đẹp, người thường có lẽ cho rằng đây chỉ là một món đồ trang trí, nếu như không phải mấy tháng trước gặp Carrie, Thanh Trường Dạ cũng sẽ không biết đống thạch anh này thực ra là trận pháp quan trắc sóng linh hồn, hắn lưỡng lự chốc lát, cuối cùng vẫn đi tới.
"Quả nhiên là mị cốt thượng hạng." Giáo hoàng nắm lấy tay Thanh Trường Dạ khi hắn lại gần, hắn không bất ngờ với việc đối phương biết được thể chất của hắn từ trận thạch anh, ngoài dự tính là dục niệm không hề che giấu trong mắt ông già: "Ta thật không ngờ sinh thời vẫn có thể gặp được chuyện tốt thế này..."
Nghe ông ta thì thào, Thanh Trường Dạ mỉm cười nói: "Ngài nói gì cơ?"
"Con là món quà thần ban tặng cho ta."
Ngón tay khô héo của ông già trượt một đường trên cánh tay hắn, dọc đường vuốt ve cổ Thanh Trường Dạ, cuối cùng dừng lại trên đôi môi hồng nhuận.
Sự vuốt ve của ông ta làm Thanh Trường Dạ nhíu mày, tuy Giáo hoàng cũng không đụng đến nơi không nên đụng, nhưng cái kiểu xoa vuốt này lại khiến người cảm giác như gặp phải cảnh dâm loạn.
Hắn thấy dưới ám quang kết xuất lại của trận pháp lưu chuyển dưới chân mình, hắn không thể động đậy.
"Không ai nói cho tôi biết là Giáo hoàng bệ hạ biết vu thuật."
Theo lý thuyết, Vatican phải ra lệnh cấm giáo sĩ học vu thuật, Giáo hoàng thân làm biểu tượng của thần quyền, biết sử dụng những thủ đoạn không nghi ngờ gì là không hợp quy củ.
"Đó cũng không phải chuyện lớn gì, con trai," Giáo hoàng nói: "Ai ai cũng có bí mật của mình.
Giống như con vậy.
Xương cốt toàn thân con quả là hoàn mỹ, hơn nữa da thịt đậy lại kín đáo vô cùng, một chút mị khí cũng không để lộ ra, nếu ta nói không sai, phía dưới của con chặt mà đầy, trước cửa nhỏ hẹp, sau cửa lớn, đây là biểu hiện đến mức tận cùng của mị cốt.
Xương cốt của con không chỉ có thiên tư tốt, hơn nữa còn trổ mã vô cùng hoàn thiện."
"..."
Tâm tình phức tạp.
"Giao hoan của người sở hữu mị cốt, có thể mở rộng dung lượng thời gian." Ông già tóc bạc hoa râm hiền lành nhìn hắn chăm chú, Thanh Trường Dạ lúc này mới ý thức được lửa cháy trong mắt đối phương không phải tình dục, mà là khát vọng đối với quyền thế và mạng sống.
Chắc hẳn đám hồng y bàn bạc chọn ra Giáo hoàng kế nhiệm ở phòng thờ khiến lão Giáo hoàng sợ chết khiếp, người nắm quyền càng lâu, đến lúc rời khỏi vương toạ càng khó có thể rút lui từ đáy lòng, huống hồ Giáo hoàng rời chức chỉ là vì năng lực của ông ta không tốt bằng lúc trước: "Ta đã lâu lắm không nảy sinh ham muốn rồi, dù cho đối mặt với con thì cái mong muốn cũng không phải những thứ đó.
Nhưng vì Vatican, vì để thánh quang này chiếu rọi lên con và ta," Tay ông ta chạm vào vạt áo Thanh Trường Dạ: "Ta không thể không làm như vậy."
Lão Giáo hoàng giống như một đoạn cây khô, trong mắt ông ta, hắn chắc là tương đương với ma dược có thể khiến đối phương cải tử hồi sinh.
Thanh Trường Dạ cũng là lần đầu tiên biết mị cốt có tác dụng mở rộng dung lượng thời gian của một người.
Hắn mấp máy môi.
"Ngài biết Anye Sedu không? Bệ hạ."
Lão Giáo hoàng biến sắc: "Đứa con bị nguyền rủa..."
"Hắn đang ở đằng sau ngài."
Lúc lời Thanh Trường Dạ rơi xuống, Giáo hoàng đã bị cắt làm đôi từ chính giữa, Nữ vu cầm một thanh dao găm kim loại trong tay, y ra tay rất nhanh, gọn gàng dứt khoát, bọt máu còn chưa bắn ra, thân thể bị chia làm hai nửa đã té lăn dưới đất.
Thanh Trường Dạ đối diện khuôn mặt diễm lệ băng lãnh kia, Anye nhếch lên một nụ cười khát máu với hắn.
"Lão già này vẫn cứ lải nhải dông dài như thế, bao năm như vậy mà không biết sửa tí nào," Y vẩy vết máu trên dao găm, không biết có phải Anye cố ý hay không, giọt máu trên dao găm rơi cạnh trận pháp, Thanh Trường Dạ phát hiện mình có thể cử động rồi: "Già đầu rồi còn muốn tầm hoan tác nhạc, đúng là kinh tởm."
"Cảm ơn đã giúp." Thanh Trường Dạ khẽ gật đầu.
Thực ra cho dù không có Anye hắn cũng có thể tránh thoát được.
Hắn thấy trên người Anye có khoảng 3 triệu năm, thi thể Giáo hoàng loang lổ vết máu, dao găm trong tay Anye thu hút sự chú ý của Thanh Trường Dạ: "Mạo muội một chút, nếu như cho anh một thanh dao găm cùng loại thì tâm trạng anh sẽ tốt lên chứ?
Cái Anye dùng là series dao găm do người thợ quỷ tài rèn ra, hắn đã từng lấy một thanh dao găm tương tự để lừa gạt Alan.
Anye nghiêng người qua, cười như không cười liếc nhìn Thanh Trường Dạ: "Cũng chỉ có con nhỏ ngốc Aurora mới tình nguyện đơn phương tin tưởng cậu là một người bình thường.
Nếu như cậu có thật, thì có thể." Mắt y nhìn sang trái, nhìn Thanh Trường Dạ: "Vì sao vua Liên bang truy nã cậu?"
Nữ vu có thể tra được thân phận hắn không thể bình thường hơn được nữa, Thanh Trường Dạ cười nhìn về phía đối phương: "Tôi không biết."
Hắn không biết thật, cho đến tận giờ hắn cũng đoán không ra tâm tư Edwin, đối phương đến cùng coi hắn là bạn tình, hay là người yêu, đối với hắn mà nói đều vô cùng mơ hồ.
Mặt ngoài Edwin đối với mọi người nho nhã lễ độ, cho dù vua thực sự coi một người là bạn giường thì người nọ cũng chỉ nhớ được là hắn tốt.
Nhưng kết quả của việc bị Edwin tóm lại thực sự nát bét, đối phương trước đây thật lâu nói thẳng là muốn lần lượt thử hết bí thuật cung đình trên người hắn một lần, khi đó Edwin là giọng điệu đùa giỡn, giờ bị bắt thì đối phương rất có thể sẽ nói cho hắn biết bằng thân thể hậu quả tồi tệ của việc bỏ trốn.
Chỉ một cái máy giật điện đã khiến hắn nhếch nhác như mới vớt lên từ dưới nước, nếu như lần lượt thử một lần thì hắn thật đúng là không đảm bảo được bản thân sẽ thành bộ dáng thế nào nữa.
So với Edwin thu liễm gai nhọn, Anye trước mặt hắn càng như một món đồ sắc bén lộ rõ tài năng.
Hắn hơi muốn...!Thôi, dựa vào trải