Edit: Bàn
Cánh đồng hoa dạ lan trải dài bất tận trên nền đất bằng phẳng, màu hoa vô cùng rực rỡ, như thể toàn bộ sinh mạng đều ngưng tụ lại trên cánh hoa tươi màu.
Chính giữa cánh đồng hoa là một nhà kính bán lộ thiên.
Ánh mặt trời từ từ buông xuống từ mái nhà lộ thiên.
Đồ thuỷ tinh để trang trí được nung để trông giống như một bó hoa nở rộ, trên đế có khắc tên thợ thủ công, cho dù không biết thông tin của thợ thủ công, nhưng cũng có thể nhìn ra loại mỹ lệ tinh xảo này chỉ có thể thuộc về bậc thầy.
Nhưng có người lại không biết thương tiếc chút nào, phủi hết tro thuốc lá lên bên trên.
Đôi mắt người hút thuốc có màu xanh đậm hiếm thấy, giống như ẩn chứa toàn bộ thiên hà.
"Anye," Cô gái giống như mèo làm bộ muốn giật lấy thuốc từ bên miệng y: "Mùi thối kinh như vậy, hoa sẽ tức giận đấy."
Người đối diện đầu không ngẩng lên, tránh được tay cô gái, trông có phần lạnh nhạt, nhưng lại nghe lời dập thuốc trên bàn thuỷ tinh.
Y vẫn nhìn về một hướng, ánh mắt như đứa trẻ đang đuổi theo bươm bướm, cô gái trông như mèo nhỏ theo ánh mắt người đàn ông nhìn về phía thanh niên trong bụi hoa dạ lan.
Màu tóc của hắn quá bắt mắt, vài lọn màu đen phủ trên cái cổ như được sữa dê ngưng tụ thành, thanh niên đang nhìn hoa, khuôn mặt tinh xảo giữa hoa dạ lan hồng tím xanh như thơ như hoạ.
"Tên khốn trọng sắc khinh bạn." Cô gái lầm bầm.
Người đàn ông ngồi đối diện cô thu tầm mắt lại: "Cứ làm như lần trước đã nói.
Tôi đi trước."
"Nhưng chuyển vũ khí đạn dược từ Cairo sang khó lắm, vậy chậm 3 ngày nha, tôi có thể giảm 10% cho anh."
"Tullins, cô không nhận thì tôi có thể tìm người khác.
Hơn nữa nếu cô xếp tôi lên trước vài người, việc lấy nhiều đồ như vậy trong thời gian ngắn không là vấn đề với cô."
"Được rồi được rồi," Cô gái nhún vai, xương quai xanh nhỏ nhỏ như vầng trăng: "Nghe anh hết, ai bảo anh đẹp chứ."
Thấy người đối diện không hề lưu luyến đứng dậy, cô gái đi theo.
Y đi về phía thanh niên đang phơi nắng giữa ruộng hoa, người nọ thấy bọn họ đi qua, nhè nhẹ nhếch khoé miệng.
Đúng là đáng hưởng thụ, ánh mắt Tullins hạ xuống trên mặt thanh niên.
Cô không biết Anye mất bao lâu mới tìm được báu vật như vậy, chỉ tiếc tay chân đều bị gãy, chỉ có thể nhờ người ôm đi, thanh niên hình như đã mất toàn bộ ký ức, thường thức cơ bản cũng dốt đặc cán mai.
Nhưng ai quan tâm cái này chứ, kể cả cô cũng không để bụng nuôi một người tàn phế mất trí nhớ, chỉ cần người nọ đẹp bằng một nửa thanh niên trước mặt.
"Anh."
Cô thấy thanh niên mỉm cười nói với Anye.
Chết tiệt, hắn cười thực sự gợi cảm vô cùng, trước khi mất trí nhớ hẳn là một người rất thích cười.
Tullins biết Nữ vu gần 10 năm, cô phụ trách cung cấp vũ khí cho Nữ vu, đối phương luôn ưu tiên buôn bán với cô, cô đương nhiên biết Anye là con một, thanh niên không có ký ức, rõ ràng cách gọi kia là Anye dạy.
Không cần nghĩ cũng biết vào những lúc quan trọng kia, nghe được tiếng anh từ đôi môi đỏ tươi kia nóng bỏng biết chừng nào.
Cô thấy Anye đẩy người trên ghế tựa và hôn.
"Thanh Thanh mệt rồi à?"
"Không, ánh nắng tốt lắm."
"Có muốn xem hoa thêm một lúc không?"
Hắn lắc đầu, Anye khom lưng bế hắn lên.
Tullins lại nhìn thấy tay chân bị gãy của thanh niên, hắn đã vậy rồi, mà dây xích bằng hợp kim vẫn khoá trên mắt cá chân trắng nõn, hạn chế chặt chẽ hai chân hắn không thể mở ra.
Tay hắn ngược lại vẫn có thể hoạt động bình thường, nhưng vậy thì làm được gì? Hắn ngay cả một mảnh lá cây cũng không nhấc lên được, cho dù ném chìa khoá xích chân cho hắn, hắn cũng chỉ có thể bất lực nhìn món đồ kia.
Trước khi rời đi, thanh niên như có như không liếc mắt nhìn cô gái trong bụi hoa, lông mày Tullins nhăn một cái, hận không thể đè hắn xuống giữa bụi hoa dạ lan phấp phới theo chiều gió.
"Trên người anh có mùi lạ."
"Chắc là thuốc lá." Hierro là thiên hà nhiệt đới, hình dáng của toàn bộ tinh vân trông như hình tam giác, vị trí tinh cầu bọn họ là một góc của hình tam giác, Verdun, nơi nổi tiếng với loại thuốc lá cao cấp.
Có người nói đất đai ở Verdun tràn đầy bảo vật, giá thuốc lá ở đây có thể so với giá vàng, người dùng vùng đất rộng lớn như vậy để trồng hoa giống Tullins không khác gì đồ ngu trong mắt người khác.
Anye bình thường không hay hút thuốc, thảo nào đối phương không biết đây là gì, bọn họ ngồi ghế sau phi hành khí, tinh đạo đằng trước vừa lái xe vừa nghe bọn họ nói.
"Muốn học không?" Không đợi hắn phân vân, Anye đã đốt lửa: "Anh dạy em."
Y hút một hơi khói trắng vào miệng, đồng thời nâng đầu Thanh Trường Dạ lên, lúc hai cặp môi chạm vào cùng một chỗ, Anye nhả khói vào miệng thanh niên, xung quanh đều là hương ngọt ngào nhàn nhạt sau khi đốt thuốc lá, người sau bị sặc đến rơi nước mắt: "Anh...!Khụ khụ...!Khó chịu..."
Anye lẳng lặng nhìn đôi mắt màu đen tràn ngập nước mắt của người trong lòng.
Trong mắt Thanh Trường Dạ không có địch ý, dáng vẻ luống cuống sau khi bị sặc khói tựa như một con nai ngoan ngoãn.
Tay Anye để lên mắt cá chân Thanh Trường Dạ, y kéo kéo xiềng xích chỗ ấy, âm thanh phát ra lúc lay động rơi trong tinh hạm khói mù lượn lờ: "Cởi cái này ra cho em nhé, được không?"
Đối với việc đi lại của hắn mà nói, cởi hay không cởi xiềng xích về cơ bản không ảnh hưởng gì, điểm khác biệt duy nhất là xiềng xích sẽ ảnh hưởng đến động tác Anye sẽ làm sau đó, chân hắn không mở ra được, Anye đương nhiên không thể thoả mãn.
Thấy Thanh Trường Dạ không nói lời nào, Anye thuận tay vứt dây xích xuống chỗ ngồi, y rút một dải ruy băng bằng lụa từ trong tủ đồ phi hành khí: "Thanh Thanh không được từ chối anh, nếu anh bảo em làm gì, nhất định phải ngoan ngoãn, hiểu không?"
Lụa thêu màu đen trói chặt hai cánh tay hắn, không cần để ý đến cổ tay, xương cốt và kinh mạch đã gãy ở nơi đó khiến bàn tay từng điều khiển dị năng của thanh niên vô hại như móng vuốt mèo con.
Hai cánh tay hắn bị trói thật chặt, lụa màu đen, làn da trắng như tuyết.
Anye vuốt ve khuôn mặt hắn: "Ruy băng này là đồ cổ ngôi sao xanh, dùng nó trói thực sự rất hợp.
Lát nữa nếu đau quá thì em kêu anh."
Thanh niên im lặng nhìn hắn, nhưng ánh mắt rõ ràng đang nói kêu rồi anh cũng không dừng lại.
Anye hạ tấm ngăn xuống, bảo đảm người cầm lái hàng trước không nghe được bất kỳ động tĩnh nào phía sau.
"Đúng là như thế thật," Y phát ra tiếng cười thật trầm: "Nhưng Thanh Thanh vẫn phải nói ra, anh muốn nghe."
Chiếc tinh hạm Anye Seydoux sở hữu có tên là Alfonso, người ta nói nó từng là chiếc tinh hạm đầu tiên thuộc về gia tộc Seydoux.
Theo lời đồn, người sáng lập gia tộc Seydoux là một thành viên của hoàng gia Liên bang, thừa hưởng huyết thống hoàng tộc đường đường chính chính.
Vị đại quý tộc kia là một người cuồng máy móc, hắn đã chiêu mộ những thợ thủ công hàng đầu thế giới vào thời điểm đó, tự mình chế tạo ra chiếc tinh hạm chiến đấu có giá trị vũ trang vượt qua quân đội chính quy Liên bang, đặt tên là Alfonso, nghĩa là cao quý.
Alfonso được những thợ chế tạo của Liên bang coi là di tích được thần để lại, bọn họ nói thẳng chiếc tinh hạm này không chỉ vượt qua trình độ của thế giới hiện tại, mà thậm chí trăm ngàn năm sau cũng khó có thể vượt qua.
Lúc đó, vua Liên bang cho rằng quý tộc có lòng phản loạn mà giận dữ, rồi lại nhớ tới tình xưa, chỉ tước đi danh hiệu quý tộc.
Người sau trở thành dân thường rồi liền lấy họ mẹ Seydoux, tham gia buôn bán thương mại.
Chiếc tinh hạm này quanh đi quẩn lại rồi lại về tay Nữ vu, rất nhiều người không biết họ của Anye tưởng rằng đó là y cướp lấy, nhưng thực tế, ngay cả trên luật pháp Liên bang, Anye cũng là người thừa kế đầu tiên trội hơn Aurora.
Nắng ấm từ cửa sổ đổ vào phòng ngủ, thanh niên nằm trên giường lúc ngồi dậy phát hiện tầm nhìn của mình đen kịt một mảnh, trên mặt hắn có vật gì đó.
Thanh Trường Dạ theo bản năng vươn cổ tay ra, xiềng xích nặng nề theo động tác của hắn rung động leng keng.
Hắn đã quen bó buộc tay chân, tựa như đã quen với Anye làm bạn bên cạnh hắn.
Lúc hắn mở mắt đã quên hết mọi chuyện, là người kia dạy tất cả cho hắn.
Y nói bọn họ là người yêu, nhưng lại bảo Thanh Trường Dạ gọi y là anh, đối phương xâm lấn toàn bộ sinh hoạt của hắn, như không khí, không chỗ nào là không có mặt.
Đối với hắn, không có Anye giống như cá rời nước, hắn vẫn không thể nhận ra đối phương đang dùng cách này