Edit: Bàn
Sau khi ăn cơm xong, Miller muốn giúp Kate rửa bát, nhưng lại bị mẹ nuôi đẩy ra khỏi bếp để cậu ở cùng bạn nhiều hơn.
Alice chạy tới chạy lui trong phòng khách, thấy Thanh Trường Dạ nhìn nhìn xung quanh, Miller cười, nhỏ giọng nói: "Alice không có ba, em là người đàn ông duy nhất trong ngôi nhà này."
"Xin lỗi..."
"Không có gì phải xin lỗi." Miller thấy Alice để máy hút bụi lên đầu mình, vội dùng dị năng ngắt nguồn điện: "Này Alice, không được làm vậy, em muốn biến hình thành quái vật máy hút bụi à?"
"Miller!" Alice cười ha ha.
Thanh Trường Dạ thậm chí còn không biết nhỏ đang cười cái gì, trẻ con tuổi này tựa như sao trên trời, mọi người khó có thể nắm bắt được suy nghĩ trong cái đầu nhỏ của chúng.
Cho đến khi Alice xoay xung quanh hắn, nhỏ cứ khen hắn đẹp, như thể đã nhớ lời của Miller, nhỏ liên tục dùng từ ngầu, anh đẹp trai quá đi anh trai.
Thanh Trường Dạ không nhịn được hơi cười cười với nhỏ.
"A!!" Một tiếng thét của Alice đủ để lật nóc nhà, lúc Kate ló đầu ra thì ôm lấy eo Thanh Trường Dạ: "Mẹ! Ảnh ngầu quá! Về sau con phải gả cho ảnh!"
"Alice, mau thả Trường Dạ ra." Kate vừa cười vừa lắc đầu, bà có chút áy náy nhìn về phía thanh niên đang sửng sốt: "Xin lỗi, bác và Miller bình thường cũng không sao quản nổi nó...!Mau thả tay ra Alice!"
Cuối cùng vẫn là Miller dùng đồ chơi kéo em gái sang một bên, cô bé đeo một cái băng đô màu hồng trên đầu, lúc chạy tựa như bươm bướm đong đưa cánh.
Miller nói gì đó với Kate, cậu dẫn Thanh Trường Dạ lên tầng.
Phòng Miller không có gì khác so với những nam sinh cấp 3 bình thường, trên tường dán poster ngôi sao bóng rổ và phim cũ, ghi chép bài vở và vài tấm ảnh cũng dán loạn lên tường, gắn vào bằng bút sáp màu đỏ và băng dính.
Chỉ có quần áo của cậu là không vứt lung tung, trên giường có mỗi một cái áo phông màu xanh lá.
Thanh Trường Dạ thấy vở và sách giáo khoa trên bàn học của Miller, còn có một mô hình tinh hạm tự làm, một đĩa petri nuôi rêu.
Từ sau khi Liên bang tiêu trừ hàng loạt loài dương xỉ phiền phức này vào thế kỷ trước, sự sống bé nhỏ này liền trở nên hiếm có, xem ra môn kỹ thuật cơ khí và sinh học của Miller đều rất giỏi.
"Thực ra em hơi ngại để anh vào." Miller quả thực có hơi xấu hổ.
"Vì sao?"
"Em thấy chỗ này nhỏ quá, cũng rất bừa.
Có lẽ...!ừm, thực ra em thấy không đúng lắm."
"Em rất tốt." Thanh Trường Dạ bỗng nói: "Anh chỉ không ngờ..."
Em trở nên tốt như vậy.
Còn tốt hơn cả dáng vẻ tốt nhất trong tưởng tượng của anh.
"Em nói với mẹ là gần đây anh dọn nhà, một mình anh ở lại York, bà rất vui vì anh ở cùng bọn em trong thời gian này, rồi, à." Miller sờ mũi một cái: "Bà bảo em giám sát anh ăn uống tử tế."
"?"
"Tối nay anh ăn ít quá, mẹ bảo em hỏi thử xem anh thích ăn gì.
Bà đoán chắc là anh không thích cà rốt?" Miller cười: "Anh thích gì, A Dạ?"
Anh thích gì?
"Gì cũng được," Thanh Trường Dạ khoá cửa lại: "Anh ăn cà rốt."
Ngón tay hắn chạm lên khuôn mặt cậu bé, người sau vừa cười vừa lùi lại một bước: "Em vẫn chưa làm bài tập."
Thanh Trường Dạ nhíu mày, cậu lại có thể ngừng lại vì lý do này thật.
Miller biết rõ loại thuốc kia sẽ sinh ra ảnh hưởng đến mức nào trong cơ thể đối phương, cho dù chỉ là phần sót lại cũng như nhau, cậu vươn tay ôm Thanh Trường Dạ: "Nhưng vì anh, em không ngại bị phạt một lần."
"Anh có thể làm giúp em."
"Cái gì?"
Thanh Trường Dạ lấy bút từ trên bàn, hắn cúi người lật nhìn vở cậu bé chốc lát: "Anh có thể bắt chước chữ viết của em."
"Được," Cậu bé vừa cười vừa hôn hôn cổ hắn: "Anh giúp em làm bài tập, em giúp anh..."
Trường Trung học Quốc gia York ở trong trung tâm thành phố York, lưu lượng xe cực lớn mỗi ngày khiến con đường đến trường của Miller trắc trở vô cùng, để cho tiện, bình thường hơn 6 giờ sáng cậu bé sẽ bắt tàu điện ngầm.
Dậy sớm hơn cả cậu là Kate, mẹ nuôi sẽ chuẩn bị sẵn bữa sáng trước khi Miller rời giường.
Lúc Thanh Trường Dạ tỉnh ngủ, cậu bé ở bên giường đã không còn thấy tăm hơi, cặp sách của cậu vẫn còn trên bàn học.
Quần áo của Thanh Trường Dạ không mặc được nữa, hắn tìm được áo phông và quần jean sạch trong tủ quần áo của Miller, ống quần hơi dài, hắn phải xắn lên.
Trước khi xuống tầng, hắn liếc nhìn bóng hình trong gương, hắn biết khuôn mặt này của mình khá non, nếu không trước đây hắn cũng không thể trà trộn vào làm sinh viên trong Học viện quý tộc Madeleine.
Nhưng khi mặc quần áo thế này, người trong gương trông như một thiếu niên cao lớn.
Thanh Trường Dạ kéo cửa ra.
"Chào buổi sáng, Trường Dạ."
"Chào buổi sáng, bác Kate."
"Tối qua ngủ ngon không?"
Thanh Trường Dạ trả lời một tiếng, Kate kéo ghế ra giúp hắn.
Trên bàn có sandwich trứng ốp la thịt xông khói, rau xanh biếc, sữa nóng hổi...! Thanh Trường Dạ nhìn sữa, hắn không thích uống thứ này lắm.
Kate như thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cười nói: "Uống nhiều sữa mới cao được, tuy Trường Dạ đã cao rồi, nhưng cao hơn nữa các cô gái sẽ càng thích hơn."
"..." Thực ra hắn đã 24 rồi.
Rõ ràng Kate coi hắn là học sinh cấp 3 giống Miller.
Thanh Trường Dạ chậm rề rề uống sữa, phong thái của hắn vẫn không thể soi mói, khăn trải bàn kẻ caro vàng phối cùng ngón tay thon dài trắng nõn của hắn, ánh mắt Kate nhìn hắn càng lúc càng sáng.
Thanh Trường Dạ có chút mất tự nhiên phá vỡ bế tắc: "Bác à, cháu nhìn thấy cặp của Miller ở trên ghế..."
"Ôi! Thằng nhóc hấp tấp," Kate nói: "Bên trong có còn bài tập và sách giáo khoa không?"
"Cháu không động vào đồ của cậu ấy, nhưng chắc là có."
"Lát nữa bác phải đi làm," Kate liếc nhìn đồng hồ, sự áy náy và chờ mong cùng lúc xuất hiện trong ánh mắt bà: "Còn 20 phút, đón xe từ đây sang đó cần 15 phút, nên là...!Ừm, có thể làm phiền cháu --"
Khiến một người phụ nữ mở miệng nói ra yêu cầu mà cả hai bên đều biết không phù hợp với giáo dưỡng của Thanh Trường Dạ lắm, hắn mỉm cười gật đầu: Đương nhiên là được, cháu ăn xong sẽ mang qua cho cậu ấy."
"Rất cảm ơn cháu! Thời gian trong người cháu còn đủ không?"
"Đủ," Thanh Trường Dạ như là nhớ ra gì đó: "Đúng rồi bác, trong thời gian cháu ăn ở nhà --"
"Trưa muốn ăn cái gì?"
Bà cắt lời hắn, nhìn đôi mắt cười tít mắt lại kiên quyết kia, Thanh Trường Dạ nuốt câu tiếp theo vào bụng.
Hắn biết Kate sẽ không cần thời gian của hắn: "Ừm, cà rốt?"
"Được, làm cà rốt viên." Kate nhấp một ngụm cà phê: "Trường Dạ là người phương đông hả? Đúng lúc bác đang học làm món ăn phương đông, nếu khó ăn quá cũng đừng ngại nhé."
Thanh Trường Dạ cười đồng ý.
Bây giờ hắn vẫn còn 50000 năm, lượng thời gian này đủ để hắn mua một căn biệt thự có vườn riêng ở York, cũng thuê được giúp việc theo giờ, nhưng hắn không muốn rời khỏi đây.
Chẳng trách bây giờ Miller lại như thế này, cậu rất may mắn, gặp được một gia đình rất tốt.
Cậu bé bị phạt đứng trên hành lang đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Có học sinh đang học thể dục, nữ sinh mặc đồ thể thao bó người gắng sức đuổi theo bóng chuyền.
Giáo viên môn kinh tế xã hội trong lớp là một trong những giáo viên lớn tuổi nghiêm túc cứng nhắc nhất trường Trung học Quốc gia York.
Quên mang sách giáo khoa hoặc bài tập trong lớp của ông thì chắc chắn sẽ được "mời" đi ra ngoài, huống gì Miller còn nói không có ai trong nhà mình có thời gian mang sách qua đây.
Cậu buồn chán duỗi tay chân, đôi chân dài miên man bọc trong quần tây dài đến mắt cá, nữ sinh lớp dưới thấy cậu đứng phạt ở cửa liền dồn lại ở đầu cầu thang, cậu nghe thấy các cô xì xào bàn tán trao đổi tên mình.
Vào lúc này, có ai đi qua nhóm nữ sinh kia, các cô gái bình thường líu ríu nói chuyện đều ăn ý giữ im lặng, các cô không rảnh nói chuyện nữa, chỉ nghĩ đến việc nhìn khuôn