Edit: Bàn
Kiến trúc học viện Madeleine thiên về phong cách phương Tây.
Cuối mùa thu, một lớp lá phong mỏng rơi xuống hai bên đường lớn đón khách, rất nhiều học sinh thích chụp ảnh ở đây, vào những chiều thứ 6, thường có thể thấy các học sinh mặc thường phục giơ máy ảnh cười đùa.
Ngay lúc Thanh Trường Dạ tưởng mình sẽ bị tẩy chay thẳng đến khi tốt nghiệp, tình hình có chuyển biến.
Madeleine có thư viện lớn nhất cả tinh cầu, trong lúc rảnh rỗi, Thanh Trường Dạ rất thích tra tìm tư liệu có liên quan đến ngôi sao xanh cổ đại ở đó.
Hắn biết được rằng viên sapphire cổ nhất còn tồn tại đã được cất giữ trong hoàng cung đế đô, tại buổi quốc yến 20 năm trước, nó từng được các nước nhỏ xung quanh dùng làm tín vật để lấy lòng vị vua Liên bang đời trước, hiện giờ viên đá quý này được Edwin thừa kế.
Điều khiến Thanh Trường Dạ thấy hứng thú nhất là, có người nói viên đá quý này được tìm thấy trong ngôi mộ của một người ở ngôi sao xanh cổ đại.
Đây là một viên đá rời, đến nay chưa từng dùng để khảm nạm bất cứ đồ trang sức nào.
Khi Thanh Trường Dạ đặt tờ báo và quyển sách cũ trong tay xuống thì đã hơi muộn, hắn quét dấu vân tay rồi rời khỏi thư viện.
Ngày nay, dùng thiết bị điện tử để tra cứu tài liệu trong nhà thuận tiện hơn nhiều so với sách giấy, rất ít người sẽ đến thư viện, nếu không phải tài liệu về đồ cổ ngôi sao xanh cổ cực kỳ ít ỏi trên internet, Thanh Trường Dạ cũng lười cách ngày tới đây một lần.
Vài đại học đã bỏ hẳn thư viện giấy, xây dựng phòng đọc sách điện tử hiệu quả hơn, thư viện của Madeleine là niềm kiêu ngạo của học viện quý tộc này, nó trang trí học viện cổ kính này, tựa như viên đá quý chạm khắc trên vương miện.
Nhưng vì hào quang của viên đá quý này quá yếu ớt, thường sẽ chẳng có ai cố ý đi đường vòng đến thư viện này, vì vậy xung quanh đây liền trở thành nơi hẹn hò của vài đôi tình nhân nhỏ.
Khi nghe thấy tiếng kêu lên của cô gái, Thanh Trường Dạ nhìn về hướng bụi cây, bên đó có một đài phun nước lớn, bọt nước dưới ánh sáng chiết xạ ra ánh sáng lấp lánh, giữa mờ ảo có thể thấy bóng dáng hai người lôi lôi kéo kéo.
Hắn không thường để ý, lúc đầu muốn vòng qua cách xa bọn họ, nhưng đôi giày cao gót của cô gái bị ném ra ngoài, đồng thời hắn thấy rõ mái tóc xoăn màu bạch kim của một người trong đó.
Mái tóc màu bạc của cô gái có chút màu tím chàm, màu tóc kỳ lạ này chỉ có thể là trời sinh, không phải là sau này nhuộm tóc mà có.
Thanh Trường Dạ nhận ra chủ nhân của mái tóc bạch kim xinh đẹp này, đó là bạn cùng lớp hắn, đội trưởng đội nhảy của học viện...!À, quên tên rồi.
Cho dù thế nào, sau khi cô gái thấy hắn, đôi mắt sáng lên: "Thanh Trường Dạ! Giúp tôi với!"
Từ khi mối quan hệ của hắn và Edwin còn tế nhị, bạn cùng lớp đã lật thân phận giả của Thanh Trường Dạ từ đáy lên trời, con riêng của bá tước Belley, mẹ là người phương đông mất sớm.
Bình thường người đọc tên hắn sẽ khá trúc trắc, nhưng cô gái này lại đọc ra vô cùng tự nhiên.
Dáng vẻ nam sinh đằng sau cô cũng rất tuấn tú, lại lộ ra sự dâm tà không nói nên lời, nam sinh vẫn giữ lấy cánh tay trần của cô gái, đầu ngón tay lưu luyến bịn rịn trên da thịt trơn bóng, lộ vẻ mê luyến nữ sắc dị thường.
"Ô, con riêng," Nam sinh dùng ánh mắt đừng xen vào chuyện người khác với Thanh Trường Dạ: "Tôi với Vera đang đùa giỡn thôi.
Cô ấy khá là thẹn thùng --"
Cô gái dùng chiếc giày cao gót còn sót lại giẫm mạnh vào chân nam sinh: "Cút ngay! Con lợn này!"
"..."
Thanh Trường Dạ thực sự không muốn dây vào.
Vera thấy vẻ mặt hắn từ đầu đến cuối đều thản nhiên, nhìn bọn họ như đang xem bộ phim truyền hình nào đó, cô không kiềm chế được nhíu mày, lại nữa, lại là ánh mắt coi thường tất cả mọi người này.
Nhưng bây giờ cô quả thực cần giúp đỡ.
Tuần sau bọn họ sẽ đại diện học viện Madeleine tới đế đô tham gia cuộc thi liên hoan nghệ thuật, nam sinh đứng sau mượn cớ không luyện được điệu nhảy để hẹn cô ra ngoài, nhưng vừa tới thì động tay động chân với cô, ngoài miệng thì nói liên tục như chạy tàu hoả, cái gì mà tiểu thư Vera đẹp nhất, tiểu thư Vera em đã đánh cắp trái tim tôi, Vera thực sự muốn dùng giày cao gót đập vỡ đầu tên dê xồm này.
Cô nhếch đôi môi đỏ mọng về phía Thanh Trường Dạ: "Đuổi hắn đi, tôi sẽ nhảy một điệu cho cậu."
Vẻ mặt Vera có chút kiêu căng, nhưng không làm người ta chán ghét.
Thanh Trường Dạ biết cô là một trong những hoa khôi trường được học viện Madeleine công nhận, đếm không hết cậu ấm quý tộc muốn xem Vera độc vũ, nhưng ngay cả mép váy của cô cũng không sờ đến được.
Thanh Trường Dạ không chần chừ liền tiến lên ngăn nam sinh lại, hắn không hề muốn xem mỹ nữ nhảy, thứ khiến hắn thấy hứng thú là thời gian trên người nam sinh.
"Ê, mày muốn làm gì?" Ánh mắt nam sinh bị hắn ngăn lại lập tức sắc bén, con ngươi nguyên là màu nâu đậm lờ mờ lộ ra ánh vàng, hơi có xu hướng dựng thẳng lên.
Thanh Trường Dạ nhớ ra cậu ta là ai, đây là nam sinh được kiểm tra ra lai nửa người nửa hổ trước đó vài ngày, hắn không cho cậu ta cơ hội hoá thú, trực tiếp dùng dị năng rút đi 900 năm.
Sắc mặt nam sinh thoáng cái trở nên trắng bệch, ánh mắt giận dữ hận không thể nhào lên xé hắn ra từng mảnh: "Tạp chủng...!Mày đã làm gì tao...?"
Liên bang vẫn chưa phát triển được công cụ để đọc ra thời gian của người khác, mọi người có thể máy trao đổi thời gian để rút thời gian, cũng có thể nhờ công cụ để xem thời gian của mình, nhưng cho dù thế nào cũng không thể thấy thời gian của người khác, khoảng trống không thể vượt qua này như sự khiêu khích của thần đối với khoa học.
Đây không phải chuyện gì xấu với Thanh Trường Dạ, nam sinh có 1000 năm, cho dù hắn rút đi mấy trăm năm cũng sẽ không có ai biết.
"Nói chuyện chừa lại chút đức hạnh." Vừa nói xong câu đó, Vera lúc đầu bị nam sinh giữ lại hung tợn đạp cậu ta một cái: "Mày đi chết đi!"
Bị rút ra nhiều thời gian như vậy, nam sinh dưới chân dài của Vera hét thảm một tiếng, ngã lăn ra đất.
Thanh Trường Dạ nhìn cô tự nhặt giày cao gót lên đi vào, từ đầu đến cuối không hề có ý giúp một tay.
"Tên đàn ông này tệ quá." Vera thấy hắn lại có thể định bỏ đi không nói một lời, mắng một câu rồi lảo đảo đuổi theo: "Thanh Trường Dạ!"
"?"
"...!Không xem tôi nhảy à." Lúc đôi mắt đen nhánh kia liếc qua, Vera ma xui quỷ khiến hơi đỏ mặt.
Cô mới nhận ra váy của mình đã bị kéo đến lộn xộn, lớp trang điểm cũng hơi tán loạn.
Cô thừa nhận ban đầu cô đồng ý đi ra cũng vì bị thu hút bởi tên nam sinh lai hổ kia ở một mức độ nhất định.
Vài năm trước, lai giữa người và dị thú còn bị cho là điều cấm kỵ, khi Trùng tộc tấn công Liên bang, dần dần có không ít con lai lập được công lớn ở chiến trường, máu lai vốn rất bị khinh thường cũng từng bước trở thành biểu tượng của sức mạnh cường hãn.
"Không cần," Thanh Trường Dạ nói: "Tôi lấy được đồ mong muốn rồi."
Vera đương nhiên không biết hắn đã lấy được cái gì.
Cô tự hỏi trong lòng, lẽ nào cái hắn muốn là một cơ hội biểu hiện trước mặt mình? Công bằng mà nói, thân thủ của Thanh Trường Dạ khá tốt, đánh mấy nam sinh trong lớp này hoàn toàn không phải vấn đề.
Vera khụ khụ hai tiếng: "Cho tôi mượn áo khoác của cậu?"
Nhìn thoáng qua bộ dạng của cô, Thanh Trường Dạ không nói gì liền cởi áo khoác đồng phục ra.
"Tôi nói này, cái đó, là hắn hẹn tôi ra, tôi cũng không biết vì sao đột nhiên hắn lôi kéo tôi không thả..."
"Vì quyền miễn trừ của máu lai." Nhìn Vera, Thanh Trường Dạ nhẹ giọng nói: "Trong gần 100 năm, con lai luôn bị loài người kỳ thị hãm hại, chết rất nhiều.
Để khuyến khích những con lai còn sống ra chiến trường, chỉ cần có quân tịch trong quân đội, con lai có một cơ hội miễn bị pháp luật trừng trị trong đời.
Nếu hắn có quân tịch, thì làm gì với cô cũng không phạm pháp.
Có lẽ hắn đã mến mộ cô từ lâu rồi."
"Ai định ra cái quyền lợi não tàn này vậy!" Vera tức đến giậm chân: "Hơn nữa có quỷ mới muốn loại đần độn đó mến mộ!"
"Ừm."
"Ừm