Chốn sơn cốc thâm sâu, u ám đen kịt đè lên phía chân trời, tuy rằng trời còn chưa mưa, nhưng trong không khí đã tràn ngập hơi ẩm của mưa.
Trần Ám Hương mở mắt ra, cảm giác được giọt nước mưa dừng trên lông mi hơi lạnh, chớp chớp mắt, đại não chỗ trống hồi lâu mới phản ứng lại.
Y trọng sinh.
Kiếp trước phảng phất như một giấc mộng lớn, như một bức tranh lần lượt lướt qua trước mặt.
Y vốn chỉ là một phàm nhân, lại tam sinh hữu hạnh, một bái đã nhập tiên môn, Thiên Đạo trêu người, y một lòng muốn tu đạo, chỉ vì kinh hồng thoáng nhìn, thích một người không nên thích.
Từ đây tiên đồ hủy hết, cuối cùng rơi vào kết cục táng thân trong Vọng Niệm Hải.
Nhưng sau khi chết, Trần Ám Hương phát hiện bản thân đi vào một cảnh hư vô, nơi đó trưng bày mấy cái ngọc giản, y nhìn vài lần, mới đầu cảm thấy ngọc giản có chút quen mắt, lại không nghĩ thứ viết trên ngọc giản thế nhưng có quan hệ với y.
Quả thực mà nói, chuyện ngọc giản viết chính là một cái tên Tống Xuân Đường, thiên tài tu tiên đắc đạo.
Tống Xuân Đường được mọi người trên đời đuổi theo, con đường tu tiên càng thêm suôn sẻ, bất luận khó khăn gì đều sẽ được kẻ ái mộ hắn san bằng.
Bởi vì hắn là vai chính, mà y là pháo hôi đối với tất cả mọi người qua đường chỉ như câu chuyện bé nhỏ không đáng kể.
Trần Ám Hương nhìn ngọc giản đó, đột nhiên cảm giác trước mắt như đảo ngược ngã xuống đất, y vô lực mà xụi lơ tại chỗ, tay không khỏi run rẩy, cơ hồ không thể hô hấp, y bỗng nhiên phát hiện quá khứ của mình vô cùng buồn cười.
Y cho rằng là cả đời, thế nhưng từ đầu tới đuôi đều bị thao túng.
Y muốn tình yêu, từ lúc bắt đầu cũng đã viết xuống kết cục.
Nhưng, y thật không cam lòng, thật sự rất không cam lòng.
Trần Ám Hương hồi phục lại tinh thần, một lần nữa nhìn về phía không trung, phía trên mây đen xám xịt bao phủ.
Y đứng lên, ánh mắt từ từ trở nên kiên định.
Trời cao cho y một cơ hội, y không muốn sống hèn mọn thêm nữa, cả thích cũng chỉ có thể giấu vào một góc không thấy ánh sáng.
Trần Ám Hương vỗ vỗ bụi đất trên y phục, nhân lúc còn chưa mưa lớn, bắt đầu đi ra ngoài.
Kiếp trước lúc này y bị người mang đến cấm địa sau núi, lạc đường mấy ngày, cuối cùng thật vất vả lắm mới ra được, kết quả còn bị phạt cấm đoán.
Y thở dài một hơi, mờ mịt mà nhìn rừng cây trước mặt liếc mắt cái không thấy điểm cuối, mặc dù trọng sinh lại y vẫn là kẻ mù đường.
Hơn nữa thời gian trôi qua lâu như vậy, y sớm đã quên lúc đó làm thế nào để đi ra ngoài.
Đẩy nhánh cây rủ xuống ra, nhìn một thân cây trước mắt vừa xa lạ vừa quen thuộc, mặt trên còn có ký hiệu mà một khắc trước y để lại, Trần Ám Hương nghĩ trăm lần cũng không ra, rõ ràng vừa rồi đi chính là một hướng khác, tại sao lại vòng về chỗ cũ.
Y quay đầu nhìn sâu vào sườn rừng rậm bên kia, sương mù mờ mịt, y đi qua, chỉ mới đi không bao lâu, dưới chân vấp phải thứ gì đó té ngã, là một vò rượu.
Y mới đỡ thân cây đứng vững, trên đùi truyền đến đau đớn, còn chưa kịp xem miệng vết thương, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói lười biếng.
"Hửm...? Nơi này sao lại có người?"
Trần Ám Hương đột nhiên ngẩng đầu, ở cành lá xum xuê bên trong cùng một đôi mắt phượng men say mông lung bốn mắt nhìn nhau.
"Mèo con ở đâu ra? Sao có chút quen mắt...." Chủ nhân cặp mắt kia hoãn giọng nói, vung tay lên, vò rượu trong tay rơi trên mặt đất, lại người nhảy lên, như một chiếc lá rơi xuống đất.
"Sư tôn." Trần Ám Hương cúi đầu, y không ngờ vậy mà gặp được sư tôn Thôn Trần ở sau núi, nhưng y nhớ rõ sư tôn từ trước đến nay không uống rượu, nhưng dáng vẻ người này xác thật là giống sư tôn.
Cằm đột nhiên bị nâng lên, trước mắt phóng đại một gương mặt tuyệt sắc, Thôn Trần nở một cười, trong mắt phượng rực rỡ lung linh: "Mèo con thật đáng thương, lạc đường sao? Hửm?"
"Sư tôn." Trần Ám Hương cằm bị nắm có chút đau, dừng một chốc mới nói, "Là đệ tử, Trần Ám Hương."
Sư tôn lão nhân ngài không nhớ mình cũng bình thường, dù sao sư tôn đem y ném vào tông môn thì liền không hỏi đến nữa.
Y tuy là đệ tử của Thôn Trần, nhưng Thôn Trần lại cho rằng y thiên tư kém, chỉ đưa y đến cho tông chủ, hơn nữa sau đó Thôn Trần lại thu mấy đệ tử thiên tư trác tuyệt, mọi người đều nhận y làm đồ đệ ngoại môn, để y ở ngoài cửa suốt ngày, bởi vậy y cũng không có cơ hội nào nhìn thấy sư tôn.
"Vậy ngươi cũng biết đây là nơi nào chứ?" Ngón tay Thôn Trần càng thêm dùng sức.
Trần Ám Hương sợ đau, giờ phút này bị ép đến khóe mắt chảy ra nước mắt, y nhìn người hoa mỹ trước mặt, nhất thời có chút hoảng hốt, sư tôn từ trước đến nay ít khi nói cười, giống như trích tiên giáng thế, hôm nay lại rất kỳ quái.
Y đè xuống cảm xúc, bình tĩnh mở miệng: "Nơi này là cấm địa Thiên Linh Tông."
"Nếu đã biết, còn chạy tới nơi này làm gì?"
Trần Ám Hương rũ mắt xuống, y là bị một để tử ngoại môn đưa tới nơi này, chờ lấy lại tinh thần thì đối phương đã rời đi, mà y lại không đi ra được: "Đệ tử không biết đường, đi nhầm nơi."
Thôn Trần cười cười: "Đi lầm đường? Đã làm sai chuyện, vậy phải nhận nghiêm phạt."
"Sau khi đệ tử ra ngoài sẽ đi lãnh phạt."
"Đi ra ngoài lãnh phạt gì, không bằng hiện tại...." Thôn Trần đột nhiên dán vào bên tai Trần Ám Hương, ánh mắt nhẹ chuyển, lại chạm phải hai mắt bình tĩnh của Trần Ám Hương, hắn đột nhiên nhướng mi, cũng buông Trần Ám Hương ra, thân hình bất ổn mà lui về phía sau.
"Thân thể sư tôn không khỏe sao?" Trần Ám Hương hỏi.
"Đáng chết! Tại sao lại là lúc này...." Thôn Trần đỡ cái trán thấp giọng mắng một tiếng, vội vàng ném ra một câu liền rời đi, "Tiếp tục đi về hướng đông, đừng quay đầu, là có thể ra ngoài."
Trần Ám Hương thu hồi ánh mắt, đi về hướng đông, nhưng trên đùi có vết thương, bước chân y một ngắn một dài mà đi, tốc độ so lúc trước chậm hơn rất nhiều.
Trên người y cũng không mang thuốc, chỉ có thể mặc miệng vết thương chảy máu, cũng may đau ở lúc đầu, về sau thì không có cảm giác gì.
Cấm địa rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió gợi lên tiếng lá cây, làm bạn với y chỉ có một vầng trăng, nếu ở kiếp trước, y nhất định sẽ sợ hãi, nhưng hôm nay đều đã là người chết qua một lần rồi, cũng chẳng có gì đáng phải sợ.
Mới ra khỏi cấm địa, liền có mấy đệ tử tuần tra phát hiện y, lập tức áp y đến gặp tông chủ.
Tông chủ nhàn nhạt liếc y một cái, ánh mắt lại đặt về trên sách: "Xông vào cấm địa? Ngươi cũng biết nơi đó an giấc ngàn thu bao nhiêu thần hồn của tổ tiên, quấy nhiễu tổ tiên, ngươi chịu trách nhiệm nổi không?"
"Đệ tử biết tội." Trần Ám Hương cúi đầu, cung kính nói.
"Diện bích ba tháng." Tông chủ xua xua tay, "Lui xuống đi."
Trần Ám Hương lĩnh mệnh đi xuống, căn thạch thất diện bích của Thiên Linh Tông chuyên môn dùng để trừng phạt đệ tử, bên trong tốt đen không ánh sáng, lại vô cùng lạnh lẽo.
Sau khi Trần Ám Hương bước vào, đệ tử dẫn đường liền khóa cửa thạch thất, che đi tia sáng cuối cùng ở bên ngoài.
Y nhắm mắt lại, tìm một chỗ khô ráo ngồi xuống xếp bằng, bắt đầu tu luyện công pháp.
Y rất sợ lạnh, nhưng chỉ cần tu luyện, tựa như có thể quên đi cái rét lạnh ở nơi này.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là mười ngày, cũng có lẽ là một tháng, bên trong thạch thất căn bản không biết thời gian trôi qua.
Đói bụng y sẽ ăn Tích Cốc Đan, không có người đưa cơm cho y.
Đột nhiên, cửa thạch thất vang lên tiếng động lạ, từ bên ngoài mở ra.
Trần Ám Hương thân thể giật giật, vẫn quay lưng về phía cửa, đến khi ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người: "Ám Hương, vi sư cũng không muốn gặp sao?"
Nghe vậy, Trần Ám Hương mới từ trong bóng tốt đứng dậy, chậm rãi