Kỳ thật năm nay ăn tết không khí cũng không mãnh liệt như vậy, tất cả mọi người vì đang chuẩn bị đại bỉ cho năm sau.
Nhưng trừ tịch ngày đó, náo nhiệt vẫn lan tràn toàn bộ Thiên Linh Tông.
Một ngày kia cũng vừa lúc rơi một hồi tuyết, toàn bộ dãy đèn lồng đỏ như hỏa long treo giữa núi rừng.
Khi ăn cơm tất niên, các đệ tử trong sơn môn tụ lại ở đại sảnh, đệ tử ngoại môn bởi vì người quá nhiều, cho nên đều ngồi lộ thiên trong vườn.
Rất nhiều người khả năng một năm cũng thấy không được vài lần, chỉ có thời gian lúc này người tề về Thiên Linh Tông.
Người của Sương Diệp Phong đều ở một bàn, nhưng nhiều hơn hai người, một người là Dạ Vũ Tễ da mặt dày chạy tới, một người khác tới cọ cơm là Lý Thị.
Cũng may đệ tử môn hạ của Thôn Trần không nhiều lắm, ngược lại cũng không có ai nói gì.
"Này, Dạ Vũ Tễ, ngươi không trở về Cẩm Yên Cung sao?" Chiết Liễu nhìn đến Dạ Vũ Tễ ngồi vào bên cạnh Trần Ám Hương, liền thăm dò hỏi.
"Ta hả, ngày mai ta sẽ trở về, phải nếm thử cơm tất niên của Thiên Linh Tông các người trước đã."
"Vậy ngươi hãy ăn nhiều một chút." Chiết Liễu vãn mắt cười nói, "Nhưng không cho chừa lại."
Trần Ám Hương sáng sớm đã đến, chỉ là lúc ngồi, thỉnh thoảng cứ liếc nhìn ra ngoài cửa một cái, để Dạ Vũ Tễ thấy được, liền cười y: "Nhìn cái gì đấy? Là tình lang của người? Hay là một cô nương xinh đẹp."
"Không có." Trần Ám Hương thu hồi tầm mắt, rũ mắt bắt đầu gắp đồ ăn.
Khi đến món đồ ăn thứ ba, một tiếng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng xuất hiện ở phía sau y.
"Ta đến muộn."
Dạ Vũ Tễ liếc hắn một cái, cười nói: "Đã muộn lâu như vậy, nên phạt."
"Lý Thị, ngươi ngồi bên này với ta." Chiết Liễu đột nhiên vẫy tay nói.
"Hả...." Lý Thị vốn là đang ngồi bên Trần Ám Hương, y từ trong đồ ăn ngẩng đầu, mơ hồ trong chốc lát, mới phản ứng lại, lập tức rời khỏi chỗ ngồi, tất cung tất kính nói: "Ngươi ngồi đây đi, ta qua bên kia."
Trần Ám Hương chỉ nhìn thoáng qua, liền thu hồi ánh mắt.
Dường như hắc khí giữa mày của tiểu sư đệ đã không thấy nữa, cả người thoạt nhìn như so với lúc trước còn đĩnh bạt hơi không ít.
Tống Xuân Đường bị Dạ Vũ Tễ ép uống một ly rượu, khi còn muốn tiếp tục uống, bầu rượu đã hết sạch
"Không thể uống thêm đâu." Chiết Liễu nói, "Một bàn chỉ có một bình, muốn nữa cũng không có."
Dạ Vũ Tễ nhìn quét một vòng, nói: "Được lắm, Mạc Hà, ngươi thừa dịp chúng ta đang nói chuyện mà lén uống hết, không được, ngươi nhổ ra cho ta."
"Ngươi nói cái gì, ta không hiểu." Mạc Hà mặt không biểu cảm nói.
"Sao ta có thể không nhận ra, khẳng định là ngươi, a─ " Dạ Vũ Tễ gãi đầu như phát điên: "Bàn ăn không có rượu là không có linh hồn."
Mạc Hà âm thầm gật đầu một cái, lặng lẽ đem ly rượu giấu phía dưới cái bàn.
Mọi người bị hắn làm cho cười phá lên.
"Được rồi, được rồi." Chiết Liễu một bên hoà giải, "Đều ăn cơm đi."
Lần này đều là món mới, Trần Ám Hương động đũa cũng không nhiều, ăn mấy miếng đã không hợp khẩu vị, chỉ nếm nếm một chút rồi buông đũa.
"Sư huynh ăn không ngon sao?" Tống Xuân Đường nói.
Y thấy mọi người đều rất thích ăn, liền nói: "....Không đói bụng."
"Không đói bụng cũng ăn nhiều một chút, cái này cũng không tệ lắm." Tống Xuân Đường gắp một miếng bánh mật bỏ vào trong chén Trần Ám Hương.
Trần Ám Hương không tiện cự tuyệt, liền gắp lên ăn, hương vị xác thật không tệ, y ăn nhiều hơn.
Bên này, Tống Xuân Đường lại gắp thêm đồ ăn, làm Trần Ám Hương ngạc nhiên, thế mà mỗi thứ đều ăn rất ngon.
Uống canh còn nóng, qua làn khói bốc lên mờ mịt, y thấy mọi người cùng nói nói cười cười, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.
Trên đường y ra ngoài thông khí, Dạ Vũ Tễ cũng nhanh chóng theo đến.
"Đoán thử xem đây là cái gì?" Dạ Vũ Tễ từ sau lưng lấy ra một cái túi tiền, mặt trên phù quang lưu màu, nhìn không phải tục vật.
"Wow, nhìn thật đẹp." Lý Thị nói, "Cô nương nào tặng cho ngươi vậy?"
"Đi đi đi, cái gì mà cô nương." Dạ Vũ Tễ trên mặt có chút hồng, đôi mắt sáng ngời mà nhìn Trần Ám Hương, "Ngươi nhìn kỹ."
Hắn mở túi tiền, đổ đồ bên trong vào lòng bàn tay, giơ lên bầu trời đêm nhẹ nhàng thổi, muôn vàn ánh sao theo gió tung bay, như sương mù bay vào ánh nắng chiều.
"Oa...." Lý Thị chỉ còn lại kinh ngạc và cảm thán.
Trần Ám Hương cũng bị cảnh tượng kì dị trước mắt làm cho giật mình, nhưng nhìn chằm chằm phía trên, thì tay áo bị kéo một cái.
"Còn một ít, ngươi cũng thử xem." Dạ Vũ Tễ nói.
Trần Ám Hương mở đôi tay ra, Dạ Vũ Tễ đem đồ còn lại trong túi tiền trút vào lòng bàn tay y.
Một đống cát sỏi trong suốt lập loè phủ trên tay, là một loại cảm giác rất kỳ quái, mềm như bông, phảng phất như đám mây.
Y nhẹ nhàng mà thổi một hơi, cát sỏi như nở rộ dưới chiều hôm, y không khỏi cười một chút.
Dạ Vũ Tễ và Lý Thị nhìn nhau, nói: "Ngươi cuối cùng vui vẻ, đi, chúng ta đi xuống núi chơi, vừa rồi uống không đã ghiền, mang các ngươi đi uống rượu."
"Một chút nữa là giới nghiêm rồi."
"Ầy, không vội không vội, còn hai canh giờ nữa mà, chúng ta ngự kiếm đi, rất nhanh." Dạ Vũ Tễ ôm lấy Trần Ám Hương, tùy tiện mà đi xuống núi.
Ba người ngự kiếm bay rất nhanh, cũng chỉ mười lăm phút thì đã tới dưới chân núi rồi.
Lúc này dưới chân núi không có mấy quán rượu còn mở cửa, bọn họ đi dọc theo con hẻm lát đá xanh hồi lâu, mới thấy được một quán rượu còn sáng đèn.
Nhưng đi đến phía trước, Trần Ám Hương lại một chút do dự, kỳ thật tửu lượng y không tốt lắm, chỉ vài ngụm cũng thấy họng cay rát.
"Đi vào, đi vào thôi." Dạ Vũ Tễ đẩy Trần Ám Hương vào cửa, một bên nói, "Tiểu nhị, mang lên ba bình rượu nóng, hai đĩa thịt bò."
"Ba bình là quá nhiều, chúng ta uống không hết."
"Được thôi, vậy hai bình, các ngươi uống không hết thì cứ giao cho ta, ta ngàn ly không say." Dạ Vũ Tễ lại kêu tiểu nhị đến.
Rất mau rượu đã được mang lên, Dạ Vũ Tễ rót ba ly.
Trần Ám Hương cầm một ly, trong tay rất ấm, y cúi đầu hớt một ngụm, hương vị chua xót lan tràn ở đầu lưỡi.
Y không thích, một ly rượu uống rất chậm, uống một ngụm sẽ ăn mấy miếng thịt bò, chờ y uống xong, phát hiện hai bình rượu hình như đã hết sạch.
"Các ngươi...." Trần Ám Hương sửng sốt.
"Không uống nữa, không uống nữa." Lý Thị liên tục xua tay, xin tha nói, "Thật không