Mấy bọt nước chợt xuất hiện, còn chưa thành hình đã vỡ tan ào ạt đầy đất.
Trần Ám Hương đang luyện tập một thuật pháp mới, y luyện mấy lần vẫn thất bại.
Nhìn cái hồ trước mặt, y trầm mặc xuống.
"Đừng nóng vội." Thôn Trần tay vịn vai của y, cẩn thận chỉ điểm y mấy chỗ: "Thử lại."
Lần này bọt nước kiên trì tới cuối cùng, biến thành lợi kiếm đâm vào trong hồ, bắn bọt sóng bay cao ba thước.
Ánh mắt Trần Ám Hương sáng lên chớp mắt một cái, khóe miệng giơ lên một nụ cười nhạt, ngẩng đầu lên nhìn về phía Thôn Trần, bọt nước tứ tung dừng bên người bọn họ.
Một màn này rơi vào trong mắt Tống Xuân Đường, nắng ấm gió nhẹ, nơi chốn hiện lên tươi đẹp.
Hắn trầm mặc nhìn chốc lát, mới đi lên trước: "Sư tôn."
Thôn Trần quay đầu lại, nhìn thấy là Tống Xuân Đường, trên mặt vui mừng: "Không tồi, ngươi nhanh hơn vi sư tưởng nhiều, chỉ là đại bỉ Tiên Lâm ngay phía trước, vẫn không thể lơi lỏng."
"Dạ, sư tôn."
Đợi sau khi Thôn Trần rời đi, Trần Ám Hương nói: "Chúc mừng tiểu sư đệ đột phá Kim Đan."
"Sư huynh, chúng ta cùng nhau tu luyện đi." Tống Xuân Đường trả lời.
Trần Ám Hương gật đầu, nhắm mắt lại ngồi thiền.
Sắp đến đại bỉ Tiên Lâm, y cần phải giành giật từng giây.
Mấy năm rồi y luôn dừng bước ở vòng sơ loại, năm nay y nhất định tiến vào trận chung kết.
Nếu có khả năng, y muốn cùng Tống Xuân Đường tương ngộ ở vòng chung kết.
Tống Xuân Đường không vội vã tu luyện, hắn đầu tiên là nhìn Trần Ám Hương trong chốc lát, đối phương thực nghiêm túc, không chú ý tới ánh mắt hắn.
Hắn nhìn hồi lâu, nhớ tới hoa đăng trước cửa phòng mình.
Kỳ thật ngày đó lúc Trần Ám Hương tới, hắn đã cảm giác được, thế nhưng sư tôn đã hạ phong ấn lên phòng hắn, hắn không ra được.
Cách một cánh cửa, hắn nhìn hoa văn trên cửa, như có thể xuyên qua khe cửa, thấy dáng vẻ Trần Ám Hương, chỉ là rất nhanh Trần Ám Hương lại rời đi.
"Sư huynh, ta nhớ huynh." Tống Xuân Đường đầu gác lên trên cửa, nghẹn ngào nói.
Mà nay, sư huynh đã ở trước mặt hắn, hắn vẫn chỉ có thế nhìn.
Trần Ám Hương vận chuyển linh lực như thường lệ, nhưng mà đột nhiên, y phát hiện tốc độ vận chuyển linh lực của mình trở nên nhanh hơn rất nhiều, thân thể cũng uyển chuyển nhẹ nhàng hơn.
Y mở mắt ra, phát hiện Tống Xuân Đường đang ngồi đối diện y, cùng y tu luyện.
Chẳng lẽ là bản thân ảo giác?
Y làm lại lần nữa, lúc này y mới tin, tốc độ vận chuyển linh lực thật sự nhanh hơn rất nhiều.
Mang theo nghi hoặc, y tiến vào tu luyện một lần nữa, nhưng khi buổi tối y trở về Mai Hương Uyển, y phát hiện linh lực bản thân lại vô cùng trì trệ.
Trần Ám Hương cau mày suy tư tình huống ban ngày, tâm pháp mà chính mình vẫn luôn tu luyện thời gian qua, cũng không có khác mọi khi, nếu nói biến hóa duy nhất, vậy chính là Tống Xuân Đường.
Từ trước nay y đều là tự mình tu luyện, chỉ có hôm nay là cùng Tống Xuân Đường.
Trong này liệu có duyên cớ gì sao? Trần Ám Hương chờ không nổi ngày thứ hai, lập tức đứng dậy đi đến Dẫn Phong Viên.
Lúc tới Dẫn Phong Viên, nhìn ngọn đèn đã tắt qua cửa sổ, y lại do dự, bây giờ tối như vậy, có phải quấy rầy đến Tống Xuân Đường hay không.
Thôi vậy, sáng mai lại đến đi, bản thân có chút không tự tin.
Chỉ là y mới xoay người, liền nghe thấy âm thanh cửa mở ra.
"Sư huynh, trễ thế này rồi sao còn tới đây?"
Trần Ám Hương xoay người, chỉ thấy Tống Xuân Đường thở phì phò tựa lên cửa, mà áo ngoài cũng không khoác, khuôn mặt đỏ hồng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm mình.
Y cẩn thận kể lại chuyện kỳ quái hôm nay cho Tống Xuân Đường nghe, lại nói: "Vào trong phòng trước đã, buổi tối gió mát, tiểu sư đệ đừng để bị lạnh."
"Được."
Hai người trở về phòng, một đường ngắn ngủn, thời gian lại dài quá mức.
Trần Ám Hương nói: "Sao đệ lại biết ta tới."
"Ta cũng không biết." Tống Xuân Đường cười cười, "Có lẽ là tâm hữu linh tê, lòng ta hoảng loạn, liền cảm thấy là sư huynh.
Vừa rồi nghe sư huynh nói, ta cảm thấy có chút đạo lý, không bằng sư huynh ở chỗ ta tu luyện thử một lần, xem thử có hiệu quả hay không."
Trần Ám Hương gật gật đầu, tìm một vị trí trên giường ngồi thiền, một lát sau, vẫn không có bất kì biến hóa gì.
Y nhíu mi trợn mắt, thất vọng mà lắc đầu: "Không có tác dụng."
Có lẽ là y suy nghĩ nhiều đi.
Tống Xuân Đường khép hờ mắt trầm tư trong chốc lát, đáy mắt tựa như có ánh nến đong đưa.
"Ta không quấy rầy tiểu sư đệ..."
"Sư huynh chờ một lát, ta nhớ thời điểm sư huynh cảm thấy dị thường, ta cũng đang tu luyện."
"Không sai." Trần Ám Hương nghĩ nghĩ, quả nhiên là như vậy.
"Sư huynh không ngại thử lại một lần, chúng ta cùng nhau tu luyện."
Trần Ám Hương chớp chớp mắt, lúc ngồi thiền, nhìn tiểu sư đệ mặt đối mặt, trong lòng còn có chút nghi hoặc, cho đến khi y tiến vào ngồi thiền, vận hành linh lực, phát hiện trong cơ thể mình thế mà vô cùng thông suốt, loại cảm giác này là tình trạng sáng hôm nay gặp phải.
Y kinh hỉ mở mắt ra, nhất thời kích động, mà đột nhiên ôm lấy Tống Xuân Đường, tựa như vui sắp phát khóc: "Tiểu sư đệ, thật sự có tác dụng, cảm ơn đệ, cảm ơn đệ."
Tống Xuân Đường chậm rãi xốc lên mắt, liếc nhìn phần cổ trắng nõn lộ ra của Trần Ám Hương, trong mắt đen tối không rõ, cũng vươn tay chậm rãi đặt lên eo Trần Ám Hương, nhẹ giọng nói: "Có thể giúp được sư huynh là tốt rồi."
Sau khi phản ứng lại, Trần Ám Hương có chút ngượng ngùng mà thu tay về, ngồi thẳng thân thể: "Xin lỗi, ta....!quá kích động."
"Không sao, ta cũng rất vui." Tống Xuân Đường cười nói, "Vậy sư huynh ở lại Dẫn Phong Viên đi, vừa hay chúng ta có thể tu luyện cùng nhau."
"Được."
Tống Xuân Đường lộ ra một nụ cười, lúc mắt nhìn Trần Ám Hương trong vắt như nước, chỉ là Trần Ám Hương cũng không nhìn thấy, y sớm đã bắt đầu ngồi thiền tu luyện.
Lúc bắt đầu đi ngủ, Trần Ám Hương muốn ngủ trên giường bên ngoài, nhưng Tống Xuân Đường không cho, bất luận nói cái gì cũng phải đẩy y vào giường trong phòng.
Vốn dĩ có một gian phòng bên cạnh, nhưng bên trong đều chất đầy đồ linh tinh, không có chỗ cho người ngủ, Trần Ám Hương hết cách, vì vậy đành phải từ bỏ.
Trần Ám Hương đi tắm gội trước, y trước khi ngủ đều phải tắm gội, việc này đã thành thói quen của y.
Chỉ là hôm nay tắm gội ở trong phòng Tống Xuân Đường, y lại có hơi không được tự nhiên, hơn nữa không biết có phải ảo giác của y hay không, luôn cảm thấy quanh quẩn trong phòng có một mùi hương, mà mùi hương này, y chỉ ngửi được từ trên người Tống Xuân Đường.
Trần Ám Hương yên lặng mà trầm trong nước vài phần, tóc đen lan rộng như tảo ở trong nước, y nhìn chằm chằm sương mù trên mặt nước, có chút xuất thần.
Mà lúc này, sau bình phong truyền đến âm thanh.
"Sư huynh,