Trần Ám Hương trố mắt nhìn Dạ Vũ Tễ, nhất thời nhận không ra người này đã từng là bằng hữu cùng khóa học.
"Dạ Vũ Tễ, câm miệng của ngươi lại đi." Tống Xuân Đường đứng lên, đem Dạ Vân Huyền từ trên chỗ ngồi xách lên, sau đó ngồi vào bên cạnh Trần Ám Hương, hung tợn nói, "Còn nói một chữ nữa, ta sẽ đánh chết ngươi."
Dạ Vũ Tễ cũng lấy lại tinh thần, trên mặt hiện lên biểu cảm ảo não, hắn nhìn Trần Ám Hương, nói: "Xin lỗi, vừa rồi ta cũng không biết bị làm sao."
Trong lúc nhất thời bên trong xe ngựa lại lâm vào an tĩnh, chắc là do tiến vào đoạn đường có hơi xóc nảy, xe ngựa trở nên rung lắc kịch liệt, Trần Ám Hương đầu choáng váng đến lợi hại, liền ngửa đầu nhắm mắt lại.
"Sư huynh, huynh không thoải mái sao?" Tống Xuân Đường hỏi.
Trần Ám Hương gật gật đầu, mày nhăn vào nhau.
Tống Xuân Đường liền mở hé cửa sổ ra, lại ngồi xuống bên kia của y, nói nhỏ: "Sư huynh nếu mệt, thì dựa vào vai ta nghỉ ngơi một lát đi."
"Ừm." Gió bên ngoài theo khe cửa luồn vào, thổi đi khó chịu đáy lòng của y.
Y mơ một giấc mơ, một giấc mơ rất dài rất mệt.
Trong mộng y đi trên một cây cầu, toàn thân cầu màu đỏ sậm, bốn phía là sương mù vô hình, y đi thật lâu, cây cầu này không có điểm cuối, không trung vẫn luôn là màu đen.
Y dừng bước chân, tuy không biết thời gian trôi qua bao lâu, nhưng y cảm giác bản thân mệt mỏi đến sức lực nhấc chân cũng không có, liền ngồi xuống ngay tại chỗ.
"Tại sao lại không đi tiếp?"
Lại là âm thanh này.
Trần Ám Hương nghe ra âm thanh là của cái vị ma tu kia, lúc này y cũng không muốn quay đầu lại, liền ngồi trên mặt đất.
Dù sao cũng là cảnh trong mơ, y mặc kệ, ma tu kia muốn làm gì thì làm.
"Ngươi không hiếu kỳ nơi này là nơi nào sao?"
"Ta hỏi ngươi sẽ nói à?" Trần Ám Hương thầm nghĩ, đây là trong mơ của ta, chẳng lẽ ngươi có thể biết ta đang mơ cái gì sao.
"Đây không phải trong mơ của ngươi." Ma tu cười một cái, "Đây là chỗ của ta."
"Ồ." Trần Ám Hương lên tiếng, "Vậy thì thế nào?"
Có điều, y quay đầu lại mắt nhìn ma tu, ma tu vô cùng thích ý mà ngồi trên thành cầu, trên tay hình như còn chơi đùa một thứ gì đó.
Đó không phải dây cột tóc của mình sao?
Trần Ám Hương sờ tóc, phát hiện đầu tóc mình không biết đã xõa ra từ khi nào.
"Trả lại cho ta."
"Trả cho ngươi?" Ma tu ngẩng đầu, tay chỉ về phía y một cái, "Được thôi."
Tóc Trần Ám Hương được một dây cột tóc khác buộc lên, nhưng đó không phải của mình, mà là của ma tu.
"Ta không cần của ngươi." Trần Ám Hương đang muốn giơ tay cởi bỏ, lại bị ma tu nháy mắt bắt lấy.
"Tay còn đau không?" Ma tu nhẹ nhàng nói, còn vuốt ve vết sẹo bên trên.
Trần Ám Hương không nói gì, xoay đầu đi.
"Ta cho ngươi một thứ, không được vứt bỏ." Ma tu nói xong, tay đột nhiên dùng sức, một tiếng xương gãy thanh thúy vang lên.
Trần Ám Hương đột nhiên nhắm mắt lại, gân xanh trên huyệt Thái Dương nổi lên dữ dội, tay được ma tu buông ra, nhưng y lại không có sức khép lại.
"Sư huynh."
"Sư huynh."
Ai đang gọi y?
"Sư huynh."
Trần Ám Hương chớp mắt một cái bừng tỉnh, lập tức cúi đầu nhìn tay mình, hoàn toàn như lúc ban đầu, ngoại trừ vết sẹo lần trước lưu lại, không có bất kì dấu vết bị thương nào.
"Sao vậy, là ta đè tay sư huynh sao?" Tống Xuân Đường hỏi.
"Không sao." Trần Ám Hương lắc đầu, "Sao xe ngựa ngừng rồi?"
"Chúng ta tới rồi.” Tống Xuân Đường nói, "Dạ Vũ Tễ bọn họ đi trước, chúng ta có thể đi dạo ở đây trước đã."
"Đại sư huynh, tiểu sư đệ." Chiết Liễu lại đó chào hỏi, "Ta đi tìm khách điếm, các người đi dạo đi." Sau khi được mấy bước, hắn lại nhanh chóng quay lại kéo Mạc Hà rời đi.
Trần Ám Hương vén màn xe ra, bên ngoài ngựa xe rất đông, tuy là chạng vạng, lại vẫn vô cùng náo nhiệt, lầu các san sát nối tiếp nhau.
Y ngửi mùi hoa trong không khí, hỏi Tống Xuân Đường: "Chúng ta, tới nơi nào đây?"
"Lâm An."
Đây là… Y quay đầu nhìn Tống Xuân Đường, thấy đối phương cười nhìn về phía mình.
"Quê hương của ta." Tống Xuân Đường dừng một chút, trong giọng nói mang theo hoang mang: "Sư huynh đổi dây cột tóc khi nào vậy, sao lại đổi thành màu đen, ta nhớ lúc ra