"A, ta nhớ ra rồi." Người hầu bên cạnh Dạ Vũ Tễ đột nhiên một vỗ đầu, "Ta nói sao hai người họ lại quen mắt như vậy, ngày đó ở trong hoa viên trộm Tuyết Hồng Mẫu Đơn chính là họ."
"Thật sự là bọn họ?" Dạ Vũ Tễ quay đầu qua.
"Tuyệt đối không thể sai được." Người hầu gật đầu.
Dạ Vũ Tễ nhìn xe ngựa đi xa, cười khẽ một cái, lẩm bẩm nói: "Bỏ đi, vốn chính là cho hắn xem."
"Hoa đó đều là bảo bối của cung chủ, nếu cung chủ hỏi tới…" Người hầu chợt dừng lại, gã nhìn quạt xếp đặt ngang trước mặt mình, thật cẩn thận mà ngẩng đầu nhìn Dạ Vũ Tễ.
"Ta thích, hái mấy đóa, có vấn đề gì sao?" Dạ Vũ Tễ xoay người đi vào bên trong, "Mẫu thân bên kia ta sẽ giải thích.
Hừ! Tống Xuân Đường, chờ đó cho ta."
"Không…" Người hầu cúi đầu, chỉ là kỳ quái, Tuyết Hồng Mẫu Đơn này thiếu chủ tự mình chăm sóc đã lâu, ngày thường bọn họ mà chạm vào cũng không được.
"Cái gì mà có bỏ được hay không? Ban ngày ban mặt đã bắt đầu nói mớ rồi." Trần Ám Hương đẩy Tống Xuân Đường.
"Nếu không có, sao sư huynh không nhìn vào mắt ta."
"Ta…" Trần Ám Hương rũ mắt, hít vào đều mùi trên người Tống Xuân Đường, y hít sâu một hơi, dùng sức đẩy Tống Xuân Đường ra, "Là đệ dán sát quá đó."
"Khụ khụ." Chiết Liễu hắng giọng, thấy hai người này đều quay đầu nhìn mình, xấu hổ mà cười cười, quay đầu đi, liền thấy Mạc Hà nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn thản nhiên tự tại.
Vẫn là Mạc sư đệ nhìn xa, hắn ngẩng đầu nhìn đỉnh xe vài lần, thở dài một hơi, nhắm mắt đỡ trán: "Ây da, cái xe này rung lắc, làm ta chóng mặt quá."
Trần Ám Hương đầu tiên là nhàn nhạt nhìn thoáng qua Tống Xuân Đường, dịch sang một góc khác xa hơn chút.
Tống Xuân Đường muốn dịch qua theo, lại thấy ánh mắt mang theo cảnh cáo của Trần Ám Hương, không dám xích lại nữa, chỉ là hắn đoan chính mà ngồi chốc lát, trong lòng cảm thấy khó nhịn, liền nhìn Trần Ám Hương.
Trần Ám Hương đang nhắm hai mắt điều tức, không chú ý tới động tác của hắn.
Nhìn quanh xe ngựa một vòng, thân xe đột nhiên chấn động vài cái, hắn nhân cơ hội, liền nhích nhích qua bên cạnh Trần Ám Hương, vừa chầm chậm nói: "Ây da, cái xe này quả là rung lắc dữ thật, làm ta chóng mặt quá."
Sau khi kề sát Trần Ám Hương, thân thể hắn mềm nhũn, đầu dựa vào vai Trần Ám Hương.
Kỳ thật hắn cho rằng mình sẽ bị đẩy ra, cũng chuẩn bị tinh thần nghe mắng, chóp mũi là mùi hương thoang thoảng mát lạnh trên người Trần Ám Hương, hắn lặng lẽ hé một con mắt, lại thấy Trần Ám Hương nhắm chặt hai mắt, khóe miệng ngậm cười, trên mặt có bất đắc dĩ, cũng điều chỉnh dáng ngồi, để hắn dựa cho thuận tiện thoải mái một chút.
Tống Xuân Đường nhắm mắt lại, trong lòng ấm áp, phảng phất như có gì đó muốn tràn ra ngoài.
Chờ về Thiên Linh Tông, đã là chuyện của vài ngày sau, chuyến này Vân Hải mang rất nhiều đệ tử, chỉ là đệ tử môn hạ hắn quá đông, ồn ào mà đứng ở cửa núi nghênh đón.
Trần Ám Hương nhìn quanh một vòng, chú ý đến người đứng xa xa đằng sau.
"Sư tôn." Y chạy tới, phát hiện tông chủ cũng ở bên cạnh.
Thôn Trần gật đầu, nhìn về phía Tống Xuân Đường, trong mắt tràn đầy tán thưởng: "Làm rất tốt."
Tông chủ cũng tán thưởng thêm vài câu, nhưng lời nói vừa chuyển, liền bắt đầu răn dạy những người khác, ông mở miệng, các đệ tử đều an tĩnh rất nhiều, toàn gục đầu nghiêm túc nghe dạy bảo.
"Thôn Trần, đệ tử này của huynh, tiền đồ vô lượng." Vân Hải lại nói vài câu, đôi tay ôm lấy một người, "Đi thôi đi thôi đi thôi, tông chủ, chúng ta đi uống rượu, cái này nên chúc mừng thật tốt."
Vân Hải lôi kéo tông chủ, vừa nói lát nữa muốn uống rượu tông chủ trân quý nhiều năm, lúc rời đi, hắn ngoái đầu lại chớp chớp mắt.
Bọn họ vừa đi, xung quanh lại ồn ào náo nhiệt như nước sôi.
Chiết Liễu cười, nói: "Vân Hải sư thúc vẫn như vậy, có điều, tông chủ chưa bao giờ tức giận với ông ấy, các người không cảm thấy kỳ quái sao?"
Bọn họ đi về phía Sương Diệp Phong, Trần Ám Hương nhớ tới vài điều, nói: "Trước kia ta nghe nói, hình như Vân Hải sư thúc đã liều mình cứu tông chủ."
"Thật sao?" Chiết Liễu mắt lấp lánh, bước