Sau khi trận mưa thu cuối cùng đã kết thúc, tuyết đầy trời lặng yên bay đến.
Ngày cuối cùng của tháng mười hai là sinh nhật Tống Xuân Đường, thời điểm giữa tháng, Tống Xuân Đường luôn lượn lờ trước mặt Trần Ám Hương, nói mấy lời vu vơ, nhưng Trần Ám Hương mỗi lần đều ra vẻ không biết gì, rốt cuộc cũng làm cho Tống Xuân Đường nhụt chí.
"Sư huynh!" Hắn kêu to một tiếng, uể oải mà vùi đầu vào khuỷu tay.
"Hả?"
Đuôi lông mày Trần Ám Hương khẽ nhúc nhích, chia một chút ánh mắt cho hắn.
"Không có gì." Tống Xuân Đường có chút ủy khuất, tại sao sư huynh lại quên mất, ngày mai chính là sinh nhật hắn.
Bởi vì buồn bực, hôm nay Tống Xuân Đường đi lên giường nghỉ ngơi sớm, một mình Trần Ám Hương không cách nào tu luyện, liền ở trước bàn đọc sách, vừa đọc thì đã tối.
Hắn nằm ở trên giường một mình, âm thầm giận dỗi, xoay người chui vào vị trí bên trong của Trần Ám Hương, có lẽ là Trần Ám Hương ngủ một thời gian khá dài, trên bề mặt đã có một mùi hương thuộc về Trần Ám Hương.
Hắn nhìn chằm chằm cái gối đầu kia, ánh mắt tối sầm lại, giơ tay kéo vào trong ngực, cứ như vậy mà đi ngủ.
Tống Xuân Đường ngủ được một lát, bỗng nhiên bừng tỉnh, sờ sờ bên cạnh, giường trống trơn làm lòng hắn trầm xuống, khi vừa quay đầu lại, ngoài màn lộ ra ánh nến màu sắc ấm áp, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng lật sách.
Hắn mở màn ra, nhè nhẹ đi đến phía sau Trần Ám Hương, một tay ngăn người lại, buồn ngủ mơ màng mà dựa vào vai Trần Ám Hương: "Đã trễ thế này rồi, sư huynh mau đi ngủ đi."
"Đệ ngủ trước đi." Trần Ám Hương sờ sờ đầu hắn, "Xem xong cái này ta sẽ qua."
Tống Xuân Đường nỉ non vài câu, không ừm không hử, dụi đầu mình vào gương mặt Trần Ám Hương.
"Ngoan." Trần Ám Hương lại nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Tống Xuân Đường bị dỗ đến đầu váng mắt hoa, nghe lời mà quay về giường.
Đợi Tống Xuân Đường an tĩnh lại, Trần Ám Hương buông sách, không đọc nữa, xuất thần nhìn ánh nến trước mặt.
Ngày mai là sinh nhật Tống Xuân Đường, y làm sao không biết, thời gian này thân mật khăng khít, y làm sao không biết.
Chỉ là y nghĩ đến Vọng Niệm Hải, mắt thấy sắp phải tiến vào bí cảnh, y càng thêm bất an, y sợ bọn họ không có bất kỳ tương lai nào.
Ánh nến lung lay một chút, căn phòng phút chốc mờ ảo.
Y nghĩ, chuyện kiếp trước nên buông xuống, y sống trong hiện tại,