Trần Ám Hương đạp lên trên một nhánh cây cứng cáp, đưa mắt nhìn, cây cối đều mọc trên mặt hồ, hơn nữa tán cây rậm rạp che hết ánh sáng bên ngoài, khiến cho bên trong suốt ngày âm khí dày đặc.
Nhưng một đường này lại vô cùng náo nhiệt, Trần Ám Hương đã gặp qua không ít tiên môn khác cùng thế hệ.
"Đại sư huynh."
Trần Ám Hương xoay người, liền thấy Chiết Liễu và Mạc Hà đứng đằng sau không xa, mà nói: "Các người sao lại ở đây?"
Chiết Liễu và Mạc Hà nhìn nhau, nói: "Chúng ta vừa rồi nghe thấy có người nói, nơi này khả năng có vật gì đó trời giáng xuống sắp xuất thế.
Đại sư huynh, các người không biết sao?"
Chẳng lẽ chính là thượng cổ thần thú? Trần Ám Hương trong lòng đang cân nhắc, phía trước đột nhiên ồn ào một trận, ngay sau đó một hai cái cây đổ xuống.
"Bằng không đi xem?" Chiết Liễu nói.
Nghe âm thanh hình như cách nơi này không xa, bọn họ ngừng ở gần đó, phát hiện có hai nhóm người nổi lên xung đột, một người trong đó, Trần Ám Hương vẫn biết, là biểu muội của Lăng Tiêm Vân, Lăng Tiểu Nhã.
Y lẳng lặng nhìn một hồi, phát hiện Lăng Tiểu Nhã cùng một thiếu niên khác đang tranh một cây ngọc chi trăm năm.
"Là ta thấy trước." Người thiếu niên kia nói.
Trần Ám Hương biết thiếu niên này, hắn là người nối nghiệp Thiên Cơ Môn, tên Chu Nhiễu.
"Ngươi nói ngươi nhìn thấy trước, gì mà ngươi nhìn thấy trước? Rõ ràng là ta hái xuống trước, hiểu cái gì gọi là thứ tự đến trước và sau hay không hả!" Lăng Tiểu Nhã đôi tay chống nạnh, hùng hổ nói.
Chu Nhiễu hừ lạnh một tiếng, lười miệng lưỡi với Lăng Tiểu Nhã, trực tiếp động thủ đi đoạt lấy.
Người hộ bên cạnh Lăng Tiểu Nhã bị người của Chu Nhiễu ngăn lại, Lăng Tiểu Nhã đánh không lại Chu Nhiễu, nhưng lại không từ bỏ ý định, gắt gao túm chặt ngọc chi không buông tay, Chu Nhiễu một tay giằng co với Lăng Tiểu Nhã chốc lát, đột nhiên giảm bớt sức lực, Lăng Tiểu Nhã không kịp phản ứng lại, mà rơi thẳng vào trong nước.
"Ngươi vô sỉ!" Lăng Tiểu Nhã chỉ vào Chu Nhiễu mắng to, ngày thường cô thích nhất là sạch sẽ, hiện giờ một thân váy áo đều bị làm dơ, cô càng nghĩ càng khó chịu, ngồi ở trong nước khóc đến thở hổn hển, trong tầm mắt mơ hồ, cô thấy một hình bóng quen thuộc, liền cái gì cũng không màng mà chạy tới, gào giọng nói hô to: "Biểu tẩu tẩu, cứu ta, có người muốn giết ta."
Tống Xuân Đường xách cổ áo cô, mặc cô đang giương nanh múa vuốt trên không, trầm khuôn mặt nói: "Nhìn kỹ đi rồi hẵng nói chuyện."
"Thôi kệ, thả cô ta xuống đi." Trần Ám Hương nói.
Lăng Tiểu Nhã được thả ra, liền trốn phía sau Trần Ám Hương, hô to với Chu Nhiễu: "Chu Nhiễu! Trả đồ lại cho ta, nếu không ta sẽ xử đẹp ngươi." Sau đó cô túm vạt áo Trần Ám Hương, "Biểu tẩu tẩu, hắn muốn giết ta, ngươi mau cứu ta."
Chỉ là Trần Ám Hương cũng không nắm chắc có thể thắng Chu Nhiễu, y nhìn về phía Tống Xuân Đường, lấy ánh mắt ra hiệu, nhưng Tống Xuân Đường chắc là tức giận, đối mặt với ám chỉ của Trần Ám Hương chỉ thờ ơ, mà nói: "Tìm Tống hồn quan trọng, sư huynh, chúng ta phải nắm bắt thời gian."
"Ngươi… Cái tên xấu xa này, tránh xa biểu tẩu tẩu ta một chút." Lăng Tiểu Nhã lập tức trừng mắt nói với Tống Xuân Đường.
Chu Nhiễu chỉ liếc Lăng Tiểu Nhã một cái, khinh thường mà cười một tiếng, liền xoay người rời đi: "Nha đầu hung dữ, có bản lĩnh thì tới đây đoạt đi, ta sẽ chờ đợi bất cứ lúc nào."
"Ngươi, ngươi đứng lại!" Lăng Tiểu Nhã tức giận, trơ mắt mà nhìn Chu Nhiễu rời đi, liền lập tức ngồi trên thân cây, sư huynh sư tỷ cô đều vây lại an ủi cô, còn có người xin lỗi Trần Ám Hương.
"Thật ngại quá, sư muội tuổi còn nhỏ, mạo phạm đạo hữu, mong khoan dung." Sư tỷ Lăng Tiểu Nhã nói.
"Không sao." Trần Ám Hương nói, "Chúng ta còn có việc, vậy cáo từ trước."
"Khoan đã, biểu tẩu tẩu, ta muốn đi cùng ngươi." Lăng Tiểu Nhã đứng lên, lau nước mắt nói.
Sư tỷ cô lập tức giữ chặt cô: "Tiểu tổ tông, chúng ta đừng đi theo phía trước, phía trước quá nguy hiểm." Đồng thời lặng lẽ chấp tay tiễn Trần Ám Hương họ rời đi trước.
Vừa rời khỏi nơi đó, Chiết Liễu liền thở dài một hơi, trêu ghẹo Trần Ám Hương: "Biểu tẩu tẩu, chúng ta đi nơi nào đây hả?"
Trần Ám Hương còn chưa nói gì, nhưng sắc mặt Tống Xuân Đường đã khó coi đến dường như không thể nhìn, Chiết Liễu thấy không khí hình như không đúng, lập tức đổi câu chuyện, nói: "Vừa nãy nghe các người nói Tống hồn gì?"
"Một loại dược thảo." Trần Ám Hương nói, "Lúc Lăng Tiêm Vân cứu ta bị thương, cần loại dược thảo này để chữa thương."
"Ồ… Cái này trên đường chúng ta hình như cũng nghe qua rồi." Chiết Liễu suy tư một chút, "Nghe nói sẽ cùng xuất hiện với cái vật trời giáng đó."
Bọn họ đi không bao lâu, lại gặp phải cảnh vì bảo vật chém giết lẫn nhau, lần này bọn họ không thể tránh khỏi, bị người tranh đoạt trong đó coi là mục tiêu đối địch, bị đuổi giết một canh giờ đối phương mới bỏ qua.
Chiết Liễu dựa thân cây thở dốc, lau lau cái trán đầy mồ hôi: "Đám người này có phải đầu óc có vấn đề hay không, đã nói chúng ta không muốn đoạt với bọn họ, còn đuổi cắn chúng ta không tha."
"Thật kỳ quái." Mặc Hà vẫn luôn không lên tiếng lại mở miệng, "Một đường này hình như người càng ngày càng nhiều."
Tiếp theo bọn họ cố ý tránh đi phân tranh, nhưng càng đi về phía trước, gặp được tu sĩ càng nhiều, không phải bọn họ không muốn tránh mà là tránh không thoát.
"Làm sao bây giờ?" Chiết Liễu nuốt một ngụm nước miếng, nhìn người đang bao vây bọn họ bốn phía.
"Giao hết đồ trong tay các ngươi ra đây!" Hảo đạo hữu tiên môn ngày xưa đều thay đổi sắc mặt, lạnh nhạt mà nhìn bọn họ chằm chằm.
"Còn có thể làm sao nữa? 36 kế chuồn là thượng sách." Tống Xuân Đường quét ánh sáng qua một chỗ, chỉ ngón tay, "Trên người vị đạo hữu này đã có minh châu 500 năm?"
Mọi ánh mắt đều tập trung lên trên người người nọ, người nọ luống cuống chớp mắt một cái, liên tục lui về sau: "Cái gì minh châu… Đừng nghe hắn nói bừa."
Tống Xuân Đường lập tức nắm lấy tay Trần Ám Hương nhẹ nhàng nhảy, tạo thành một vòng gợn sóng trên mặt nước, hướng về một nơi vắng vẻ không người.
"Hai người đi nhanh thật đấy." Chiết Liễu thở hổn hển một hơi, cam chịu đuổi theo, "Tiểu Mạc Hà, chân dài nhảy xa cũng khá lắm, không cho ta một chút mặt mũi nào."
"Chờ đã." Trần Ám Hương lên tiếng.
Tống Xuân Đường dừng bước chân, Chiết Liễu ở sau đuổi tới, nói: "Sao lại không đi rồi?"
"Có sương mù." Trần Ám Hương nói.
Đám sương màu trắng ngà tựa như dây lụa vờn quanh bọn họ, sương mù không dày, liếc mắt nhìn qua hầu như là không có, y ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, đã tối, ngày mai bí cảnh sẽ đóng lại, y phải hành động nhanh hơn một chút.
"Chắc là buổi tối dễ có