Trần Ám Hương bị Dạ Vân Huyền che miệng kéo tới một nơi hẻo lánh, mãi cho đến không còn nhìn thấy Tống Xuân Đường, y gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng cuối cùng Tống Xuân Đường đi, bên tai truyền đến tiếng gầm rú gần như khiến trước mắt không thể nhìn rõ.
Hít sâu hồi lâu, y mới bình phục tâm tình.
Dạ Vân Huyền lúc này mới buông Trần Ám Hương ra, hắn ban đầu còn lùn hơn Trần Ám Hương một chút, hiện giờ đã ao gần như ngang bằng Trần Ám Hương rồi, một khuôn mặt trẻ thơ thanh tú mỉm cười đối mặt với Trần Ám Hương đang tức giận.
"Tại sao ngươi muốn mang ta đi?"
Ngày thường luôn không thấy được bóng dáng Dạ Vân Huyền đâu, nhưng mỗi lần ở thời điểm mấu chốt, nơi nơi đều có Dạ Vân Huyền.
Dạ Vân Huyền nhún vai, ngón tay chỉ phía sau y.
"Ngươi hỏi hắn á."
Y xoay người, chỉ thấy Lê Hôn từ sâu trong góc tối đi ra, mặt mày u tối tái nhợt dưới ánh trăng trong sáng hơn một chút.
Lê Hôn đầu tiên là lạnh lùng liếc Bạch Ngọc Hồ bị nhốt ở một góc, Bạch Ngọc Hồ vốn run bần bật, hiện giờ càng cuộn tròn cái đuôi to lại, đem chính mình bọc thành một một cục bông tròn tròn trắng trắng.
Hắn thu hồi ánh mắt, ấn bả vai Trần Ám Hương, âm thanh nhẹ nhàng nói: "Vì sao lại lén chạy ra ngoài, hử?"
Trần Ám Hương đã chuẩn bị tốt để nghe mắng, đột nhiên nhận được Lê Hôn ôn nhu dò hỏi, lòng nghi ngờ ban đầu cũng lắng xuống, mất mát mà trả lời: "Ở trong vườn đã ba năm, ta cũng sắp buồn chết rồi."
Lê Hôn cười một chút, khẽ vuốt tóc dài sau đầu y: "Nếu muốn đi ra ngoài, về sau ta mang đệ đi, đệ một mình ra ngoài, ta lo lắng an toàn của đệ."
"Thật… sao?" Đôi mắt Trần Ám Hương rũ xuống lập tức nâng lên, trong mắt tụ đầy sao trời.
"Thật, bên ngoài rất nhiều người xấu." Ánh mắt hắn vừa động, nhìn về phía một đống hoa tươi túi thơm Trần Ám Hương ôm trong ngực, trong lòng huyết ý lại dâng lên.
Cái mùi hương rẻ tiền này, quá dơ bẩn, không xứng nhiễm lên người Lê Hương của hắn.
"Những… thứ này, đệ tính làm gì đây?"
Trần Ám Hương cũng có chút phát sầu, nói: "Hoa tươi thì đặt vào trong vườn, để chúng nó lá rụng về cội đi.
Còn túi thơm… thì đưa cho mấy bọn thị vệ?"
"Thế thì…" Lê Hôn thoáng nhìn qua chỗ tối bên cạnh, nói, "Đưa đồ cho hắn đi, hắn biết nên làm thế nào.
Chúng ta về nhà."
Đột nhiên Dạ Vân Huyền nhảy ra tiếp nhận đồ trên tay Trần Ám Hương, sau đó lại ẩn vào trong bóng tối.
Xe ngựa lảo đảo lắc lư trở về vườn, khi về sắc trời đã khuya, hành lang dài bên đường đều treo lên đèn lồng.
Lúc dùng cơm chiều, Trần Ám Hương thật sự không muốn ăn.
Lê Hôn nhìn thức ăn trên bàn chưa động qua, nhấc lên mí mắt, đem biểu cảm của y thu vào đáy mắt, sau thoáng suy tư, gắp đồ ăn thường ăn vào trong chén y: "Muốn hỏi cái gì, nói đi."
"Vừa rồi ở trên phố thấy người kia… Hắn là ai?"
"Tống Xuân Đường."
Là kẻ gian hại mình.
Trần Ám Hương cẩn thận nhớ lại khuôn mặt người kia một chút, lúc ấy chỉ là vội vàng nhìn lướt qua, nhớ lại cũng nhớ không ra cái gì, nhưng mơ hồ nhớ rõ hành vi cử chỉ người nọ có chút điên khùng.
"Nếu không phải ta kịp thời đuổi tới…" Vẻ mặt Lê Hôn có hơi khổ sở, nhưng rất nhanh liền dừng, "Lê Hương, ta không thể lại mất đi đệ lần nữa, hứa với ta, sau này đệ nhìn thấy hắn nhất định phải tránh thật xa.
Đương nhiên, ta cũng sẽ bảo vệ đệ, sẽ không để hắn thấy đệ."
Biểu cảm Lê Hôn rất rõ ràng, nhưng Trần Ám Hương cảm thấy Tống Xuân Đường kia dường như cũng không có ý làm hại mình, nhưng ánh mắt Lê Hôn gắt gao mà nhìn mình, y phảng phất như bị sinh vật nào đó quấn chặt lấy, không thể hô hấp, liền gật gật đầu: "...!Được."
Trần Ám Hương nằm trên giường, y gọi Bạch Ngọc Hồ một tiếng, hồ ly trước kia chỉ biết hưng phấn mà chạy vào trong màn, lại không nửa điểm động tĩnh.
Y lại gọi một tiếng, cửa bị mở ra, thị vệ canh giữ ở ngoài nói: "Con hồ ly kia bị đại nhân mang đi rồi."
Trần Ám Hương muốn ra ngoài tìm Bạch Ngọc Hồ về, y không muốn Bạch Ngọc Hồ bị trừng phạt, nhưng y mới vừa bước ra một chân đã bị ngăn lại.
"Công tử đừng đi nữa, đại nhân hiện tại đang nổi nóng, công tử đi cũng vô dụng, nói không chừng đại nhân sẽ càng tức giận hơn, công tử không bằng ngày mai chờ đại nhân hết giận lại đi cầu tình."
"… Cũng được."
Dạ Vân Huyền xuất hiện nửa quỳ trên mặt đất trong phòng Lê Hôn, hắn liếc nhìn Bạch Ngọc Hồ giả chết nằm trên mặt đất, cúi đầu xuống, nói: "Mấy thứ kia xử lý thế nào."
"Đốt." Lê Hôn nhẹ nhàng tung ra hai chữ, đồng tử đen nhánh nhìn chằm chằm bấc đèn đang cháy, mặt mày nhẹ nhàng bâng quơ nhiễm một tầng tĩnh mịch.
Trần Ám Hương một lần nữa trở về trên giường, nhắm mắt lại nhưng rất nhiều hình ảnh hỗn loạn, y muốn nhìn cho rõ, nhưng trước sau lại bị một tầng sương mù ngăn cách, thẳng đến khi thấy bóng dáng một người, y đến gần một bước, người kia đột nhiên xoay người.
Là Tống Xuân Đường.
Trần Ám Hương muốn tiếp tục đến gần, nhưng y nghĩ đến lời Lê Hôn nói, liền cưỡng bức ngừng bước chân, bắt đầu chạy về hướng ngược lại.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng gào to tê tâm liệt phế, âm thanh này quá mức thê lương, y nghe mà toát hết mồ hôi lạnh, nhịn không được quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên môi người nọ dính máu tươi, ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm mình.
Sắc mặt y tức khắc trắng bệch như vôi, Lê Hôn nói đúng, y không nên tò mò, không nên tới gần người kia.
"Tiểu sư đệ, tiểu sư đệ, sao vậy? Đệ đừng làm ta sợ." Chiết Liễu ở gian ngoài nghe thấy động tĩnh, lập tức khoác một bộ xiêm y bước vào, ai ngờ chuyển qua bình phong, bị một đống vết máu trên giường dọa choáng váng, "Tổ tông của ta ơi, nhiều máu như vậy… cái này… cái này…"
Hắn nhìn nhìn ngoài cửa sổ, lại nhìn một vòng trong phòng, không giống như là có người đột nhập, cũng không có dấu vết đánh nhau, hắn càng thêm khó hiểu: "Tiểu sư đệ của ta, cái này… chắc không phải đều là máu của đệ hết chứ?"
"Sư huynh… Sư huynh huynh ấy không cần ta, huynh ấy không cần ta." Tống Xuân Đường ngơ ngác mà nhìn ánh trăng chiếu vào trên giường.
"Sao lại không cần đệ chứ, tiểu sư đệ, đại sư huynh huynh ấy thích đệ nhất mà." Chiết Liễu kiên nhẫn mà trấn an, trạng thái này của Tống Xuân Đường hắn cũng không dám bỏ người ở đây đi tìm y sư được.
"Thật sao?" Hai mắt Tống Xuân Đường dần dần hoàn hồn, "Sư huynh thật sự thích ta nhất sao?"
"Đúng đúng đúng, mắt mọi người đều nhìn thấy, đại sư huynh thích đệ nhất."
Chiết Liễu nhắm mắt nói, ai ngờ giây tiếp theo mặt Tống Xuân Đường trực tiếp biến sắc.
"Nói dối! Ta vừa nãy còn mơ thấy sư huynh, huynh ấy sợ ta, không muốn gần ta, thấy ta liền chạy."
"Sư huynh