Thời điểm bọn họ đến Thiên Linh Tông, dọc theo đường đi không nhìn thấy người nào.
Trần Ám Hương còn cố ý quan sát xung quanh, tuy rằng là buổi tối, nhưng ngọn đèn dầu đều rất ít.
So với Lê viên sáng suốt cả đêm, thì Thiên Linh Tông hơi quạnh quẽ.
Tống Xuân Đường đưa y tới một cái sân, y đứng ở cửa, muốn đi vào, rồi lại chần chừ.
"Họ sẽ không bắt ta lại chứ… Hay là, ta nên trở về thì hơn."
"Chúng ta lén trở về, không ai biết, nơi này cũng sẽ không có người tới." Tống Xuân Đường nắm tay y đi vào bên trong, "Có cảm thấy rất quen thuộc hay không?"
Bọn họ đi trên hành lang dài, giữa khoảng trống ở đình có rất nhiều loại hoa mai, dưới hành lang rất nhiều nhánh cây xanh um tươi tốt nhô ra.
"Huynh xem." Tống Xuân Đường dẫn y ngồi xuống một chiếc ghế mỹ nhân, chỉ vào cây cột nói: "Đây là chữ mà chúng ta cùng nhau viết."
Trần Ám Hương chăm chú nhìn, trên đó có hai chữ nhỏ xinh đẹp.
Một là Đường, một là Hương.
Y đặt tay lên, đầu ngón tay lướt qua vết có hơi thô ráp gồ ghề, một hình ảnh nhanh chóng hiện lên, y còn chưa tới kịp bắt lấy thì phút chốc đã lướt qua.
"Sư huynh, huynh làm sao vậy?"
Trần Ám Hương đỡ lấy trán: "Có hơi đau đầu, không sao…" Y muốn đứng lên, lại đột nhiên té ngã.
"Sư huynh…"
"Sư huynh…"
Chuyện cũ như đèn kéo quân hiện lên trong mảnh u tối, Trần Ám Hương đứng trong bóng đen, y nhìn hình ảnh đó, từng cảnh từng cảnh, từ lúc đầu đến bây giờ.
Y thấy Tống Xuân Đường sau khi ra khỏi bí cảnh, suốt hai năm ở Vọng Niệm Hải, nghiêng trời lệch đất mà tìm, vết thương cũ và vết thương mới đè lên nhau, mắt thường có thể thấy được thân thể đang sụp đổ từng chút một.
"Tiểu sư đệ, chúng ta trở về đi." Chiết Liễu ở phía sau giữ chặt hắn.
Nhưng Tống Xuân Đường lại lãnh đạm mà gỡ tay ra, tiếp tục đi.
Cảnh cuối cùng, là Tống Xuân Đường hai mắt trống rỗng mà đứng trong nước biển, bầu trời xanh như băng bao phủ cơ thể ướt đẫm, đã là mùa đông, trên mặt biển còn có tuyết rơi, nhưng hắn phảng phất như không cảm giác lạnh, hết lần này đến lần khác tìm khắp Vọng Niệm Hải vô số lần.
Có lẽ là thật sự cảm thấy không còn hy vọng, Tống Xuân Đường dừng lại quay đầu, ánh mắt vừa lúc soi vào mắt Trần Ám Hương đứng phía sau.
Đầu tiên là cảm giác đau lòng nảy lên, ngay sau đó áy náy vô tận gần như bao trùm lấy y, nước mắt chảy xuống mặt đất, y không thể hô hấp mà ngồi xổm trên đất.
Tại sao, tiểu sư đệ, tại sao…
Hình ảnh như pha lê vỡ nát, ánh sáng trở về.
Khi mở mắt, thì thấy khuôn mặt Tống Xuân Đường lo lắng.
"Sư huynh…"
Giọng Tống Xuân Đường đột nhiên ngừng lại, kinh ngạc mà chớp chớp mắt, hàng mi dài đảo qua hai mắt nhắm chặt của Trần Ám Hương.
Màu đen trong mắt hắn càng sâu, giơ tay đè gáy Trần Ám Hương, tiếp tục tiến vào sâu hơn.
Nửa canh giờ sau, hai người ban đầu thì ngồi, lúc sau thì lăn đến giường.
Thế nhưng không gian trên giường quá nhỏ, Tống Xuân Đường ba năm nay cao lên không ít.
Hai người chen chúc trên một cái giường, Trần Ám Hương nằm ở phía trong, mà Tống Xuân Đường ôm y, hai chân thon dài không chỗ để, đành phải chen vào giữa hai chân Trần Ám Hương.
Tuy nói sau khi vào thu thời tiết mát mẻ hơn, nhưng hai người ôm nhau hồi lâu, đều ra rất nhiều mồ hôi.
Trần Ám Hương giật giật, lông mi run loạn: "Đệ xuống đi."
"Nhưng mà, sư huynh, ta khó chịu…" Tống Xuân Đường rũ mắt nhìn đôi môi đỏ thắm của Trần Ám Hương, hơi sưng sưng, còn long lanh ánh nước, yết hầu giật giật, hai tay của hắn liền ôm chặt hơn.
"Cái gì khó…" Trần Ám Hương tức khắc im tiếng, cảm giác được trên bụng nhỏ hình như có thứ gì cộm cộm.
"Đệ." Trần Ám Hương hai má đỏ bừng, liếc Tống Xuân Đường một cái, hơi tức giận, nhưng vẫn nhỏ giọng nói, "Vậy, vậy làm sao bây giờ? Nếu không ta giúp đệ xoa nha?"
Tống Xuân Đường vốn định nhịn một chút, nhưng nghe thấy Trần Ám Hương nói như vậy, hô hấp lại dồn dập hơn.
Hắn bắt lấy tay Trần Ám Hương để xuống, một bên lại cúi đầu nhẹ nhàng phủ lên Trần Ám Hương.
Tại sao lại nóng như vậy? Trần Ám Hương cảm thấy khóe mắt dường như có lệ trào ra, tay y đều mỏi nhừ, Tống Xuân Đường lại còn chưa xuất ra.
Không chỉ có như thế, Tống Xuân Đường còn hôn đến càng ngày càng hăng, làm y có cảm giác sắp bị đối phương nuốt vào bụng.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, Trần Ám Hương yên lặng nhìn lại chính mình một chút, có hơi chột dạ nuốt nước miếng.
"Đệ, đệ làm sao mà nhận ra ta?" Trần Ám Hương vẫn hoài nghi, thở hổn hển một hơi, y nhớ rõ trước đây Lê Hôn vẫn luôn bắt y mang mũ che.
Tống Xuân Đường nắm lấy cổ tay y đặt lên một bên má, vươn đầu lưỡi liếm một cái, đôi mắt nhìn chằm chằm y: "Vòng tay ta tặng cho sư huynh, sư huynh vẫn luôn đeo rất tốt."
Gió nhẹ thổi động lá cây trong sân, Trần Ám Hương ngồi trên bậc thang, ngửa đầu nhìn mây trên bầu trời.
"Sư huynh sao lại dậy sớm như vậy?" Tống Xuân Đường ngồi bên cạnh y, ánh mắt dừng lên vệt đỏ lộ ra trên cổ y, ngọt ngào mà cười, dựa vào vai Trần Ám Hương.
"Ta đang nghĩ Bạch Ngọc Hồ tại sao còn chưa đến, nó rõ ràng nói rất nhanh sẽ tới tìm ta mà." Trần Ám Hương có chút phiền muộn, đong đưa lục lạc trong tay, nhưng lục lạc không có tiếng vang.
"Sư huynh không cần lo lắng, sư tôn rất nhanh sẽ xuất quan, tông chủ cũng đã cùng mấy vị tiên môn khác thương lượng chuyện thảo phạt Lê Hôn rồi."
Trần Ám Hương nghe vậy gật gật đầu, cất lục lạc vào.
Khi đứng dậy, một trận gió thu bỗng nhiên thổi qua, y nắm thật chặt áo ngoài trên người.
Tống Xuân Đường cũng bước lên ôm chặt y, nhìn lá rụng bay tán loạn trong viện, nói: "Gió thu lạnh, sư huynh vào phòng thôi."
Thiên Linh Tông sau khi biết được tin tức Trần Ám Hương trở về đều vô cùng vui sướng, làm Thiên Linh Tông quạnh quẽ cũng náo nhiệt một trận, nhưng rất nhanh tông chủ lại hạ lệnh phong tỏa tin tức, bảo bất kì kẻ nào cũng không được lộ ra hành tung của Trần Ám Hương.
Trần Ám Hương đến Mai Hương Uyển một chuyến, nhưng cuối cùng vẫn là bị Tống Xuân Đường kéo trở về Dẫn Phong Viên.
Thời gian này Trần Ám Hương thấy rất nhiều người, nhưng vẫn không nhìn thấy Mạc Hà.
Y hỏi Chiết Liễu, Chiết Liễu cũng chỉ là cười khổ một chút, nói: "Mạc Hà hắn bế quan tu luyện, hơn nữa giữa hắn và Tống Xuân Đường… àii…"
Khi Thôn Trần xuất quan, bọn họ đều đến thỉnh an, Trần Ám Hương gặp Mạc Hà, đối phương thấy y, ánh mắt lập lòe một chút, cuối cùng lại quay sang một bên.
Y tiến lên thỉnh an Thôn Trần, hành lễ xong, Thôn Trần nhìn y thật lâu không nói gì.
Tống Xuân Đường thấy thế, cũng tiến lên