Đêm giao thừa, Trần Ám Hương cùng Tống Xuân Đường trở về Lâm An.
Về lý do vì sao muốn đi Lâm An, Trần Ám Hương xoa xoa cái eo bủn rủn đau nhức, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tống Xuân Đường một cái.
Từ sau khi thành hôn kết làm đạo lữ, Trần Ám Hương liền không thể rời khỏi cái giường kia.
Rất nhiều lần, y hầu như cho rằng mình sắp ngất đến nơi.
"Đủ...!đủ rồi." Trần Ám Hương chống bả vai Tống Xuân Đường, hai lọn tóc đen bị mồ hôi thấm ướt mềm mại.
Tống Xuân Đường đôi mắt ướt át mà nhìn y, có một chút ủy khuất: "Nhưng mà ta rất khó chịu." Sau đó, hắn còn bắt lấy Trần Ám Hương chạm vào phần lộ ra bên ngoài.
Trần Ám Hương hít một hơi, trước mắt từng đợt biến thành màu đen.
Đây...!đây là người bình thường nên có sao?
Như vậy liên tiếp hơn mười ngày sau, Trần Ám Hương chịu đựng không nổi, y tìm một thời cơ, nói với Tống Xuân Đường: "Chúng ta về Lâm An đi."
"Lâm An?"
Trần Ám Hương cong cong đôi mắt, nói: "Không phải đệ nói ngô đồng trong phủ của đệ đẹp nhất sao, thế nào, chẳng lẽ là dụ ta?"
"Ta nào dám dụ sư huynh chứ." Tống Xuân Đường nói, "Chỉ là chờ đến ngày thu còn rất lâu."
"Chúng ta đây cứ như người bình thường vậy, vừa đi vừa chơi, thiên hạ này còn có rất nhiều nơi ta chưa đi qua nữa."
"Được." Tống Xuân Đường đồng ý, ánh mắt sâu thẳm mà nhìn đôi môi lúc đóng lúc mở, cuối cùng không kiềm chế được suy nghĩ đáy lòng, cúi người chậm rãi liếm láp.
Trần Ám Hương hai má đỏ lên, nhẹ nhàng đẩy Tống Xuân Đường một chút, nói: "Sáng sớm không phải mới làm xong sao?"
Tống Xuân Đường không trả lời, tiếp tục hôn môi sâu hơn, tựa như đang nhấm nháp quỳnh tương ngọc dịch, phát ra tiếng chóp chép.
Trần Ám Hương thích cùng Tống Xuân Đường hôn, nhưng y sợ chuyện phải làm sau nụ hôn.
Cho nên chờ Tống Xuân Đường tách ra một chút, y liền một chân đá Tống Xuân Đường, quấn mình vào trong chăn gấm, phồng lên cao lên một cục.
Tống Xuân Đường ngã ngửa trên mặt đất, đôi tay chống nửa thân trên, bởi vì là mùa đông, trải một lớp thảm lông tơ thật dày, cho nên té ngã ở bên trên cũng không đau.
Nhưng âm thanh Tống Xuân Đường thật đáng thương, hắn gắt gao nhìn chằm chằm một cục phồng lên, nói: "Sư huynh, chúng ta song tu đối với tu luyện của huynh cũng có chỗ lợi mà."
Cái gì chỗ lợi, Trần Ám Hương trốn trong chăn khuôn mặt đỏ bừng, y hiện giờ xem như hiểu rồi, Tống Xuân Đường chính là một kẻ xấu xa cực kỳ hẹp hòi!
Lấy cớ tu luyện có chỗ lợi của y để ngụy trang, lúc nào cũng muốn song tu.
Nhưng mỗi khi y mặc niệm tâm kinh trong lòng, Tống Xuân Đường sẽ cố