Lung Châu cuối tháng mười sớm muộn vậy mà có chút lạnh.
Ôn Hinh từ trong ổ chăn ấm áp bò ra ngoài, mái tóc đen bù xù uốn cong như tổ chim, dùng tay tùy tiện vuốt xuống mấy cái, liền búi lên kiểu tóc đơn giản, đây là cùng bà cụ học đấy, bà cụ nói tóc Ôn Hinh dài, tay tùy tiện búi lên như vậy, còn rất chắc, đều không cần dùng cây trâm, sau khi Ôn Hinh học được, liền đặc biệt thích như vậy, mỗi ngày đều búi lên.
Nhưng tóc cô đặc biệt dày, thời điểm búi ở phía sau, mái tóc đen ở đỉnh đầu ép xuống, khuôn mặt vừa nhỏ như bàn tay càng nhỏ hơn.
Cô thay quần áo, chà xát tay, ra khỏi phòng, bên này sớm muộn gì cũng là lạnh và ẩm ướt, lạnh như sâu vào xương tủy.
Đôi vợ chồng hảo tâm trên xe lửa là người bản địa Lung Châu, chỗ ở chính là vị trí đầu ngõ của thành bên, nhà ở bên này với Kinh Đô có chút giống nhau, phương thức bố cục là bốn phương, chỉ là sân chiếm diện tích có vẻ nhỏ, sân ở phương Bắc rất lớn, nhà ở bên Lung Châu này chiếm diện tích đất rất tiết kiệm.
Cô đến Lung Châu đã nửa tháng rồi, đối với thành phố này có hơi chút quen thuộc, bên này cho người ta cảm giác chính là nhà lầu nhiều hơn một ít, nhưng mà cao thấp so le không đồng đều, ngõ nhỏ rất hẹp, những bức tường cao ở hai bên xen lẫn đường ngõ quanh co, dưới chân là một kiểu đường lát đá màu xanh, thời điểm đi đường còn có âm thanh”Xoạch xoạch”, cũng nghe rất hay.
Nếu nói kiến trúc ở trong giữa Kinh Đô là hơi thở sáng ngời của tiểu thư khuê các, vậy thì Lung Châu làm cho người ta cảm giác như là con gái rượu(*)lê hoa đái vũ(**).
(*) Gốc là tiểu gia Bích Ngọc: chỉ những cô gái xinh đẹp ở gia đình bình thường.
(**) Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa.
Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương Qúy Phi.
Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Ôn Hinh ở Diêm gia bị Diêm ma đầu dưỡng thành thói quen rồi, ngủ rất sớm, dậy cũng rất sớm, cô đuổi kịp dậy trước bác gái của Ngụy gia, liền rất sớm mà bò dậy, sau đó đi vào gian phòng bếp ở bên cạnh phòng khách, đem than hòn ở trong lò đốt lên, đốt xong thì bị sặc còn khụ khụ hai tiếng, than hòn ở bên này đặc biệt không dễ đốt, độ ẩm cao có khói, cô rửa tay sạch sẽ, bên kia để một cái nồi nấu canh, thêm nước, rồi ở trên thớt linh loạt mà nhào bột.
Lò bánh lửa nhỏ, một cái chảo nhỏ, Ôn Hinh học cấp ba 3 năm nghỉ đông và nghỉ hè đều làm việc ở quán đồ ăn sáng, cô đối với đồ ăn làm bằng bột mì là vô cùng quen thuộc, nhào bột khéo léo, vừa nhanh vừa tốt.
Ở trên xe lửa mua bánh mì, ăn cũng rất ngon, vì thế lúc xuống xe lại mua thêm bánh để học hỏi một chút, cơ bản là có thể làm ra nguyên dạng, hơn nữa lúc cô làm ra, béo ngậy, càng thơm càng giòn càng mềm.
Cô tùy tiện nói một tiếng hệ thống, bên cạnh liền xuất hiện một mảnh danh sách, mặt trên toàn bộ đều là các loại nguyên liệu nấu ăn mà cô để dành, gia vị cùng với các loại tinh dầu lấy ra từ đồ vật.
Sản phẩm của hệ thống làm ra không có chút tạp chất nào, rất tinh khiết, vị cũng càng thuần túy, cho nên các vật liệu đều giống nhau, Ôn Hinh dùng đồ vật trong hệ thống lấy ra, liền rất thần kì, vô cùng mỹ vị.
Giống như là uống một ngụm nước thô có bùn, lại uống một ngụm nước lọc tinh khiết, cảm giác vị mượt mà như tơ.
Bà Ngụy dậy sớm, chẳng qua lúc bà đứng dậy mở cửa, trong sảnh đã ngửi thấy mùi rồi.
Lúc này mọi người đều trước sau mà ra làm đồ ăn sáng, bởi vì ngõ nhỏ hẹp, trên lầu nhà đối diện kia vừa mở cửa sổ là có thể nhìn thấy người, nhìn thấy bà cụ đi ra, liền nói: “Thím nha, nhà thím mỗi ngày buổi sáng làm gì thế, thơm như vậy, đem mấy đứa con nhà tôi đều thèm mà tỉnh, mỗi ngày ở trong nhà ầm ĩ.
”
Bà Ngụy ra đến nhà chính đã nghe thấy Ôn Hinh đang làm bánh nướng áp chảo, ngày hôm qua ông cụ từ sau lễ đường( nơi hoàng thất nhà Thanh cúng tế Thánh Thần) sách về hai cân đầu cá, đoán chừng đứa nhỏ Ôn Hinh này đầu cá đều nấu chín rồi.
“Hiện tại đầu năm này có thể ăn cái gì? Nặn một viên bột để ở trong nồi nướng, là không tệ rồi, nếu con nhà cô thèm, chính mình nướng hai cái không phải được rồi sao.
”
Mắt của người sau cửa sổ vẫn luôn men theo suy nghĩ muốn nhìn xuyên qua tường sân hướng vào trong nhà bếp nhìn.
Khoảng cách gần như thế, người ở đông đúc như vậy chính là có chút không tốt, ăn cái gì, nhà người khác đều biết, mùi thơm đều bay ra bên ngoài, hai ngày Ôn Hinh mới đến đó, bản thân cô chạy đến chỗ cửa hàng thực phẩm đấy, ở trên quầy hàng của ông Ngũ cắt ra miếng thịt ba chỉ, trở về làm cho hai người họ một bữa thịt kho tàu, bậy giờ bà cụ vẫn nhớ đấy, cái mùi vị kỳ quái mà ăn ngon, thơm đến rối tinh rối mù! Ở lầu trên, ở đối diện đều sôi nổi mà mở cửa sổ ra, nhìn xem nhà ai nấu thịt rồi.
Thật không nói khoa chương chút nào, ăn lên là miệng bóng nhẫy, thơm đến người ta không biết phải làm sao.
Ôn Hinh hiện tại cho dù nấu bát mì, múc cái muôi thịt lát, đều có người mở cửa sổ nhìn chằm chằm nhà cô, còn có để con vào trong sân đòi nữa.
Bà cụ ở bên ngoài quét bụi ở trên người, lúc này mới đi vào phòng bếp, một cái lò than đang lửa nhỏ mà nấu đầu cá, còn một cái lò khác đang nướng bánh, từng cái từng cái màu vàng to như bàn tay, béo ngậy khiến cho người nhìn vẫn luôn nuốt nước miếng.
Này thật thơm nha, từ lúc Ôn Hinh đến nhà bọn họ, cơm nước của bà cụ với ông cụ càng ngày càng tốt, ăn đến nỗi người đều béo thêm một vòng.
Bếp lò bên cạnh đã đun xong một bình nước ấm đặt ở bên cạnh để cho ấm, để cho ông cụ và bà cụ buổi sáng dậy dùng.
“Con đứa nhỏ này, làm sao lại dậy sớm như vậy, hiện tại lạnh, buổi sáng dậy rất khổ, con nằm nhiều một chút, bữa sáng ta làm là được rồi.
” Bà cụ vội vàng giành lấy cái xẻng trong tay cô.
Ôn Hinh búi tóc lên, bận rộn nửa ngày ở thái dương rơi xuống hai túm tóc nhỏ, nhìn thấy vừa xinh đẹp vừa quyến rũ, cô nhìn bà cụ cong môi cười, “Không có gì bà, cháu đều là thói quen, đến giờ liền tỉnh rồi, bà và ông rửa mặt xong liền có thể ăn cơm rồi.
” Bà cụ nhìn cô gái này, thật sự không thích không được, việc gì trong nhà đều không cần bà cụ làm, mỗi ngày vui vẻ đến miệng đều không khép được, bà cụ cứ cảm thấy giống như là rơi xuống được một đứa con gái.
Ôn Hinh đặc biệt biết làm việc, bà cụ thu nhận cô không cần tiền thuê nhà, nhà của nhà họ Ngụy ở lầu một, bên trên vẫn còn hai tầng, là hộ gia đình khác, lầu một ba phòng và một phòng khách, có một cái sân nhỏ, bình thường là hai vợ chồng bà cụ ở, con trai trở về sẽ ở một chút, phòng khác đều trống, lại thu nhận thêm một người cũng dư dả.
Bà cụ không cần tiền thuê nhà của cô, Ôn Hinh liền làm hết một ngày ba bữa cơm ở trong nhà, bình thường bà cụ và ông cụ rất tiết kiệm, ngẫu nhiên có đôi khi sẽ ra ngoài mua phần bánh quẩy bánh vừng sữa đậu nành, có thể đếm được trên đầu ngón tay, bình thường đều là xào dưa muối, nấu cháo, chính là cái loại đặc biệt nhạt nhẽo đấy, nhưng là từ sau khi Ôn Hinh đến.
Hôm nay đi đến cửa hàng thực phẩm lấy một túi bột mì, ngày mai lại đi cắt một miếng thịt ba chỉ, hôm sau lại xách hai con cá, biến đổi đa dạng mà làm đồ ăn ngon, đem hai người già dỗ đến từ miệng đến dạ dày, từ người đến trong lòng đều thích cô.
Ông cụ kia vừa nghĩ, hộ khẩu nông thôn vẫn phải đi tìm người ở nông thôn bên kia, dứt khoát được rồi, liền dời đến hộ khẩu trong nhà mình, bớt phiền.
Vừa đúng lúc bà cụ có một cô em gái, thời điểm thời trẻ thế đạo làm loạn một nhà nhập cư trái phép đến Hương Hải bên kia, con gái nửa đường bị bệnh chết rồi, bà cụ liền lấy thân phận là cháu gái ngoại, đem hộ khẩu vào nhà mình.
Hiện tại Ôn Hinh có tên mới, tên Ngụy Hân, gọi lên cùng Ôn Hinh không khác lắm, cô ở cái thế giới này có thẻ căn cước(như chứng minh thư) của chính mình rồi, tâm tình thoải mái lên nhiều, sau này cô cũng không tính toán về Kinh Đô nữa, về sau chính là cái thân phận này, bà cụ và ông cụ chính là người thân của cô, với cô mỗi ngày đều trêu đùa hai người họ đến mở cở trong bụng, hận không thể đem cô giống như một đứa con gái mà yêu thương.
Chính là đứa nhỏ này lớn lên quá đẹp, hàng xóm láng giềng biết là cháu gái ngoại của bà cụ, ngày hôm qua đã đến ba người nói làm mai, muốn tìm nhà chồng cho Ôn Hinh, bị bà cụ một mực từ chối, đứa nhỏ mới 18 tuổi, muốn ở lại thêm hai năm nữa, hiện tại không thể so với trước kia, 20 tuổi kết hôn cũng không muộn, hơn nữa, Ôn Hinh trông như thế này, còn lo gả sao?
Có cậu bé nhỏ 16 tuổi nhà ở đầu ngõ kia, nhìn Ôn Hinh đều là trực tiếp mà nhìn, còn biết giúp Ôn Hinh cầm rổ nhanh như chớp mà đưa đến cửa nhà.
……
Ông Ngụy buổi sáng kẹp nồi ra, còn có một số cái bánh thơm giòn còn hơi nóng, giữa bánh còn có nhân tương vừng ngọt ngọt, ăn ngon đến nỗi có thể đem cả đầu lưỡi nuốt luôn, lại uống thêm một muỗng canh đầu cá nấu hành, nước súp màu trắng sữa, vào miệng mượt mà như tơ, một ngụm canh cá nóng hầm hập vào bụng, ngon đến người ta không biết hôm nay hôm nào.
Ăn cơm xong, ông Ngụy xách theo một nửa nồi canh đầu cá trắng sữa đang đun trên bếp lửa, dùng túi giấy gói thêm năm cái bánh ăn còn dư lại, liền một đường chạy bước nhỏ, xách đến con đường sau ngõ kia.
Ngõ nhỏ cuối của con đường kia có một quán nhỏ mái ngói đỏ ba tầng, ông bình thường đều ở đó làm công, đốt lò và làm những việc linh tinh, một tháng 20 tệ.
Nhà này là của hai vợ chồng, người đàn ông là người câm, nhưng dáng người cường tráng, người phụ nữ hơn 30 tuổi lớn lên như hoa như ngọc, người phụ nữ này có đôi tay rất độc đáo, chính là biết làm vịt, Lung Châu là vùng đất của cá và nước, vịt cũng rất nhiều, cá tôm rất rẻ, phương pháp làm vịt của cô ấy tuyệt đối người vừa ăn qua đều kêu ngon.
Cứ cách ba ngọ trưa thèm ăn liền sẽ có người đến cửa, ngay từ đầu đều là bằng hữu của chính mình mang theo đồ vật tới, sau lại là bằng hữu mang theo bằng hữu, lại sau nữa truyền ra chút tin đồn nhảm nhí, cô ấy đóng cửa, sau đó có người bên trên đáng tin cậy ra chủ ý, truyền đến lời nói, nói là chính phủ mấy năm nay liền muốn mở rộng chính sách rồi, cô ấy không bằng như này như thế.
Vì thế cô ấy lại mở cửa, nhưng lúc này đây, cô ấy chỉ tiếp đãi bằng hữu, cùng một ít khách có uy tín danh dự có tiền có địa vị, những người khác giống nhau không tiếp đãi.
Cô ấy cũng không cần tiền, cũng không mở miệng đòi tiền, nhưng người đến ăn cơm, ngoại trừ bằng hữu thì đều là người có uy tín danh dự sĩ diện, niên đại này vẫn chưa có mấy người ăn quỵt, ăn cơm trả tiền là đạo lý hiển nhiên, hai vợ chồng kiếm được không ít tiền, năm nay còn đem trong phòng dọn dẹp tốt một phen.
Vừa bước vào đã thấy là một con ngõ nhỏ bình thường, bày một cái bàn đặt nước trà, ngõ nhỏ treo mấy bức tranh chữ, bày mấy cái bình sứ, cắm mấy bó hoa vải nghệ thuật, nhiều thêm mấy phần đạm bạc thanh nhã.
Một trái một phải hai phòng, trên cửa treo mành trúc, một tấm mành trúc, yên tĩnh và dễ chịu, phong cách cổ xưa thanh lịch tao nhã, giống như người ngoài gia.
Vén mành đi vào, bên trong một gian phòng cách hai cái nhã gian, có thể để hai cái bàn, nữ chủ nhân của phòng này vừa nhìn liền biết là một người vô cùng thú vị, đồ vật ở mỗi nơi đều là cảnh đẹp ý vui, mặt sau ngõ là nhà bếp.
Người đàn ông câm đang ngồi xổm ở bên bệ bếp để nhóm lửa và hầm vịt, người phụ nữ xinh đẹp dáng người mảnh khảnh, đang nhìn vịt nấu trong nồi.
Ông Ngụy gọi kêu một tiếng, người chồng câm tuy rằng không thể nói chuyện, nhưng lỗ lai không có vẫn đề, làm xong bếp lửa, liền đi đến đại sảnh đằng trước.
“Buổi sáng còn chưa ăn đi? Đến đây ăn chút, cố ý lấy cho cậu đấy, là cháu gái ngoại tôi làm, cậu nếm thử xem như thế nào.
” Ông Ngụy gọi người chồng câm.
Người chồng câm cười hai tiếng, “Hì hì.
” Nhỏ.
Sau đó ngồi xuống, vừa sáng sớm liền vội vàng làm vịt, làm gì còn rảnh rỗi mà ăn cơm, cũng không khách sáo với ông Ngụy, cầm lấy cái bát múc canh đầu cá.
Liền uống hai ngụm nhét thêm miếng bánh.
“Ừ ừ ừ!” Anh ta liên tục gật đầu, hướng ông Ngụy dựng ngón cái, ý là ăn ngon.
Đừng nhìn vợ anh ta ở mắt người ngoài là làm vịt tuyệt nhất, là mỹ vị, nhưng ăn lâu rồi cũng ngấy, mỗi ngày làm vịt, liền ăn mấy tháng anh ta cũng chịu không nổi.
Lúc này uống ngụm canh đầu cá, quả thực là thơm ngon đến tiên.
Trong lòng ông Ngụy nở hoa, đắc ý đến giống như như khen chính mình, bọn họ xem như láng giềng cũ, thời điểm lúc hai vợ chồng này mới dọn lại đây, ông Ngụy đối với bọn họ ít nhiều có quan tâm, sau đó khách trong nhà hai vợ chồng tới nhiều người,