Tương lai Thẩm Hoành Kính và Ngọc Dao không thể đến với nhau.
Khi Ngọc Gia gặp khó khăn, nhị phòng cũng không tránh khỏi. Hơn nữa, Ngọc Dao là đường muội của Ngọc Kiều. Vì tương lai của Thẩm Hoành Kính, Thẩm gia sẽ không để hắn thành hôn với Ngọc Dao.
Thẩm Hoành Kính nghe những lời của Ngọc kiều, trong mắt có chút hoảng loạng, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại. Sắc mặt trầm xuống và quát: "Ngươi là một cô nương chưa gả chồng, thân là vị hôn thê của ta sao có thể nói những điều không liêm sỉ như vậy!"
Ngọc Kiều cười, "Biểu huynh, ngươi đừng coi ta là người ngốc câm điếc, huynh không biết rằng lúc huynh nhìn Ngọc Dao như muốn hóa thành nước, và biểu muội nhìn huynh cũng mang đầy tình ý"
"Nói hươu nói vượn, không biết khi nào biểu muội trở thành người ghen tuông như vậy?"
Ngọc Kiều dường như nhìn thấu hết trong hắn? Mỉm cười với hắn: "Nếu biểu huynh cảm thấy ta ghen tuông, vậy thì ta với huynh đi gặp phụ thân ta, ta không thể đợi tới mười tám tuổi. Chúng ta sẽ thành thân trong năm nay, huynh thấy sao?"
Ngọc gia chỉ có một nữ nhi. Nên muốn ở bên nàng lâu hơn chút, nên đã cùng Thẩm gia nói qua. Khi Ngọc Kiều mười tám tuổi sẽ thành thân, lúc đó lấy một nửa của Ngọc gia làm của hồi môn. Thẩm gia đã đồng ý.
Thẩm Hoành Kính có chút luống cuống, nói: "Lễ thành hôn sao có thể dễ dàng sửa đổi, biểu muội đừng có hồ nháo."
Ngọc Kiều nghe hắn nói như là một điều hiển nhiên, tất cả những năm tháng thích hắn giờ đã biến mất thay vào đó chỉ là sự chán ghét.
Khuôn mặt của Ngọc Kiều dần nghiêm túc, "Biểu huynh, huynh tốt nhất đừng để ta đứng trước mặt phụ thân nói huynh ái mộ Ngọc Dao biểu muội. Nếu huynh đồng ý hủy hôn ước thì ta sẽ im lặng giữ thể diện cho huynh, còn để ta nói thì huynh đừng nghĩ đến chuyện mặt mũi nữa."
Thẩm Hoành Kính chưa bao giờ nhìn thấy Ngọc Kiều hung hăng và áp bức đến nỗi hắn không nói nên lời. Hắn tới đây cũng vì muốn từ hôn, nhưng hắn đang nghĩ cách từ hôn như thế nào mà không phải trách nhiệm của mình. Chỉ là hắn chưa tìm ra một biện pháp tốt, thì đã bị Ngọc Kiều nói ra hết suy nghĩ của hắn.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, hắn làm sai chỗ nào? Có thật là do hắn không có che tâm tư nên đã bị nàng nhận ra?
"Biểu huynh đã không thích ta mà trong lòng đã có người khác. Sau này, ta sẽ không còn niệm tưởng gì với huynh. Từ giờ trở đi, cầu sẽ trở lại cầu, đường sẽ trở lại đường, sau này chúng ta không còn liên quan.". Nàng cũng không muốn dây dưa với hắn, cuối cùng ném xuống một câu "Biểu huynh, hãy bảo trọng."
Sau khi nói xong, nàng quay lại và bỏ đi, để cho Thẩm Hoành Kính vẻ mặt hoảng hốt chưa lắng xuống.
Ngọc Kiều cảm thấy rằng mình không thích Thẩm Hoành Kính nhiều như nàng nghĩ. Nếu thật sự tại sao nàng lại giải quyết nhanh như vậy?
Ngọc Kiều mỉm cười tiêu sái bỏ đi.
Ngay khi trở về phòng, nàng tìm những món quà mà Thẩm Hoành Kính tặng và xếp chúng lại với nhau.
Ngọc Kiều vỗ tay, phân phó Tang Tang, "Ngươi đem hết mấy cái này cho hạ nhân đi."
Tang Tang liếc nhìn và kinh ngạc: "Nhưng đây là những đồ mà Thẩm thiếu gia tặng cho người sao?" Ngọc Kiều gật đầu. Không một chút lưu luyến: "Nếu không thì ngươi ném đi, càng nhìn càng thấy phiền."
"Tiểu thư không thích hả?" Trước đây chẳng phải tiểu thư coi những thứ này là báu vật sao.
Ngọc Kiều mỉm cười, ra vẻ bí ẩn, "Sau này ngươi sẽ biết." Sau khi lục lọi một lúc, cảm thấy hơi mệt mỏi, vươn tay và ra lệnh: "Ta nghỉ ngơi, tới bữa tối hãy gọi ta dậy."
Những ngày này nàng không thể ngủ ngon vào ban đêm chỉ có thể ngủ lâu hơn một chút trong ngày.
Sau khi để Tang Tang lấy hết đồ, nàng nằm xuống giường và ngủ thiếp.
Nhưng khi đang ngủ, nàng lại bị mắc kẹt trong mơ.
Trong một căn phòng gần giống phòng của nàng, nhưng liếc mắt một cái nàng có thể nhận ra đây không phải là khuê phòng của mình. Bởi vì lúc trước đã mơ qua, nàng biết đây là đâu.
Đây là phủ của Hoài Nam vương.
Lúc này nàng đang đứng bên bệ cửa sổ ngắm cây ngô đồng, lẳng lặng nhìn cây ngô đồng héo úa, từng chiếc lá rơi xuống.
Trong mơ thì chính mình là không vui.
Ngọc Kiều hiểu chính mình. Lúc này, nàng như một con chim bị nhốt trong chiếc lồng vàng. Làm sao vui vẻ được khi từ trước đến nay đều không thích bị người ta quản thúc?
Trong giấc mơ, nàng sâu kín thở dài một hơi, Ngọc Kiều cũng đồng cảm với bản thân, cảm thấy trong lòng mình rất khó chịu.
Nàng trong giấc mơ bi thương vào mùa xuân buồn bã vào mùa thu. Bỗng có một hơi thở nóng bỏng đánh úp nàng, và trong giấc mơ nàng cũng cảm nhận được hơi thở này, nàng quay lại, nhưng trước khi nhìn rõ là ai, thắt lưng của nàng bị giữ chặt bởi một cánh tay cứng, nàng nhìn thì ra là áo giáp.
Trong giấc mơ, nàng thậm chí không nói một lời. Hoài Nam vương với một thân áo giáp chưa cởi ra đã cường hãn ôm lấy nàng, ép nàng tới bệ cửa sổ trực tiếp hôn nàng.
Ngọc Kiều: .
Sao lại mơ thấy chuyện hoang đường này!
Ngay cả khi đó không phải chính mình, nhưng nàng vẫn cảm nhận được sức nóng đến từ cơ thể hắn, và cảm thấy hắn như đem mình hòa vào cơ thể của hắn.
Sau một hồi lâu, Hoài Nam vương mới chịu buông nàng ra, nhưng cằm của hắn vẫn để ở trên vai nàng và thở hổn hển gọi "kiều Kiều" bên tai nàng.
Nghe hai chữ Kiều Kiều, Ngọc Kiều cảm thấy cơ thể mềm nhũn tuy là đang ở trong giấc mơ.
Kiều Kiều là biệt danh của nàng khi còn nhỏ, vì lớn lên, nàng cảm thấy biệt danh này quá buồn nôn nên không cho mọi người gọi nữa.
Nếu không biết giấc mơ này là thật, Ngọc Kiều sẽ không bao giờ cúi đầu với một hạ nhân và bị hắn cường hãn làm con tin rồi nói chuyện với hắn
Một lúc sau, bàn tay to lớn của Hoài Nam vương từ từ sờ soạng trên cơ thể nàng.
Ngọc Kiều hận không thể trở thành chính mình trong giấc mơ, sau đó đẩy hắn ta và đá hắn ra khỏi mình!
Hắn coi nàng như một thứ đồ chơi và nàng giống như một con chim bị nhốt trong lòng, chỉ để giải tỏa những ham muốn của hắn.
Y phục của nàng nàng dần dần mất đi, đúng lúc bỗng có tiếng Tang
Tang vang bên tai.
"Tiểu thư, tỉnh dậy, tỉnh dậy." Cơ thể bị lay, Ngọc Kiều bất ngờ mở mắt ra và ngồi dậy khỏi giường. Nàng thở gấp, vỗ nhẹ vào ngực, để bình tĩnh lại. Nàng vừa trong giấc mơ bị kích thích làm tim đập nhanh.
Tang Tang giật mình vì hành động kỳ lạ của chủ tử "Tiểu thư.. người sao vậy?"
Ngọc Kiều quay lại quanh khuê phòng của mình, rồi nhìn Tang Tang lúc này mới nhận ra mình đã tỉnh.
Hít một hơi thật sâu, nàng thở phào nhẹ nhõm, đầu gác lên bàn tròn tay cầm chiếc quạt thổi đi hơi nóng, hỏi Tang Tang đang đứng bên mép giường: "Buổi tối đã dọn lên rồi à?"
Sau khi hỏi, Tang Tang mới phản ứng lại là mình định nói gì, "Không phải bữa tối, mà là mã.. Bùi hộ vệ!"
Bùi Cương, nghe tên này Ngọc Kiều cứng người.
Trong mộng ngoài mộng âm hồn không tan! Nếu không phải vì kế hoạch lâu dài, nàng đâu cần cố gắng lấy lòng hắn, mà không có bất kỳ dấu vết nào!
Tay hơi dùng sức quạt, nàng hỏi: "Có chuyện gì với hắn vậy?"
"Tiểu thư, người hãy đến hậu viện xem, Ngọc thiếu gia đang đánh Bùi hộ vệ!"
Những lời của Tang Tang rơi xuống, Ngọc Kiều bỏ quạt xuống và kinh ngạc, "Tại sao ngươi không nói sớm!" Khi nàng
Đặt quạt xuống, nàng vội vàng mang giày, "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tang Tang lấy chiếc áo ngoài cho nàng và trả lời: "Hồi nãy Ngọc thiếu gia đến phủ rồi đi qua hậu viện để xem ngựa. Không thấy con ngựa đâu, thiếu gia hỏi rồi mới biết con ngựa bị hạ độc thì trong lúc giận dữ, ra tay đánh Bùi hộ vệ"
Ngọc Hằng có hai thứ yêu thích nhất đó là phụ nữ, và thứ còn lại là ngựa, và hai con ngựa của Ngọc Kiều là bảo mã. Bởi vì Ngọc Hằng đối với vị biểu muội này có chút sợ, hắn không dám đoạt lấy nó, và chỉ dám nhìn vào, sờ một chút khi tâm trạng của Ngọc Kiều tốt.
Ngọc Kiều nhanh chóng mặc áo ngoài và bước ra khỏi phòng. "Tại sao không có ai cản lại?"
"Không ai dám cản lại."
Ngọc Kiều nghe vậy liền muốn treo vị biểu ca này lên rồi đánh. Nếu vì chuyện này mà tên đó muốn trả thù biểu ca mà liên lụy đến Ngọc gia, Xem nàng có tha cho tên Ngọc Hằng này không!
Vào thời điểm này, ở hậu viện một thân y phục màu chàm, với nhiều đồ trang trí lấp lánh bằng vàng khác nhau, Ngọc Hằng cầm một cây roi về phía Bùi Cương, cao hơn mình một đầu.
"Ngươi có biết hai con ngựa đó quý giá như thế nào không? Ta còn phải thận trọng khi chạm vào chúng. Cuối cùng, ta còn mất rất lâu mượn biểu muội trong vòng một ngày. Ta còn chưa cưỡi được thì hai con ngựa đó đã bị hạ độc, tại sao ngươi không phải là người trúng độcI!"
Ngọc Hằng nói xong thì hụt hơi, hắn có thân thể hơi suy nhược, so sức mạnh chắc cũng không bằng Ngọc Kiều.
Bùi Cương có thể dễ dàng kháng cự lại, chỉ sợ hắn không thể ở lại Ngọc phủ nữa.
Bùi Cương, người đang đứng trong sân, nhìn vào cây roi sắp rơi trên cơ thể mình mà mà cũng không nhướn, Ngọc Hằng thấy vậy nổi điên lên, tay hắn thêm nhiều sức để đánh..
"Dừng lại!"
Một tiếng hét chói tai truyền đến, tuy Ngọc Hằng đã thu được sức mạnh nhưng cái roi vẫn đánh trúng Bùi Cường. Vết thương cũ chưa khỏi, lại có vết thương mới, và đột nhiên máu đỏ thấm ra.
Nhìn thấy máu đỏ tươi, Ngọc Kiều.. tức giận.
Nàng vừa dùng roi đánh hắn ngày trước, đang muốn nịnh hắn giải trừ oán khí, và Ngọc Hằng lại dùng cây roi khác đánh hắn!
Ngọc Kiều giận dữ bước đến, trực tiếp chặn trước mặt Bùi Cương, lườm Ngọc Hằng.
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Ngọc Hằng bất ngờ và hoảng sợ trước cơn giận của nàng, hắn ta giơ ngón tay chỉ Bùi Cương phía sau lưng: "Hắn ta, hắn ta đã hại chết hai con ngựa yêu quý của muội, ta đang dạy dỗ hắn."
Ngọc Kiều giận dữ nói: "Con ngựa là của ta và hắn cũng là của ta, không cần phiền tới ngươi dạy đâu!"
"Người đó là người của tôi". Bùi Cương phía sau sững sờ khi nghe câu này, nhìn chằm chằm vào Ngọc Kiều trước mặt hắn.
Những người trước mặt tựa chút không có giống nhau. Từ đêm nàng đến chỗ hắn thì hắn đã nhận ra.
Hơi cau mày và suy nghĩ, điều gì đã khiến nàng ấy thay đổi?
Ngọc Kiều vẫn đang suy nghĩ về làm sao để có mối giao hảo với Bùi Cương, nhưng nàng không biết rằng hành vi của mình rơi vào mắt hắn, và điều đó đã gây hắn tò mò từ lâu.
Ngọc Kiều bước tới và giật lấy cây roi trong tay Ngọc Hằng, ném thẳng xuống đất và giẫm lên cây roi. Nàng trừng Ngọc Hằng rồi ra lời cảnh báo: "Sau này nếu ta thấy ngươi động vào người của ta, ta liền hủy ngươi, khiến cho nhị thúc không chu cấp tiền cho ngươi nữa"
Sau khi cảnh báo, nàng quay lại bước đến chỗ Bùi Cương, nói với hắn: "Ngươi đi theo ta."
Bùi Cương ngước nhìn nàng.
Khoảnh khắc Ngọc Kiều đối mặt với đôi mắt đen điềm tĩnh lại chồng lên hình ảnh đôi mắt của Hoài Nam vương trong giấc mơ.
Ngọc Kiều thở dốc và cảm thấy tim mình đập rất nhanh. Nàng nhanh chóng tập trung tâm trí và quay đầu đi thật nhanh.
Sau một lúc, Bùi Cương đi theo hướng của nàng.