*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Những ngày này, Ngọc Kiều đã tự hỏi mình làm thế nào để Ngọc gia tránh khỏi tai họa sau một năm nữa, người gây ra thảm họa cho gia đình nàng là Tổng binh Hoài Châu.
Đối với người này, Ngọc Kiều đã sai người điều tra.
Có lẽ vị tổng binh này dấu mình rất sâu, hoặc là do người nàng phái đi không giỏi điều tra nên không tìm thấy những thông tin hữu dụng.
Ngọc Kiều tự hiểu bản thân mình, và nàng đang có một âm mưu. Nếu nàng chỉ dựa vào việc nhìn thấy tương lai mà đi đấu với vị tổng binh đó chắc chắn sẽ thua.
Không nói đến việc trải qua sự đời nhiều hơn nàng mà chỉ cần hắn ngồi trên chiếc ghế tổng binh đó được thì chứng tỏ hắn là người có tâm kế sâu không lường được. Tất cả những gì nàng mơ là những điều vụn vặt với lại trí thông minh này sao có thể so với hắn. Nếu mình trực tiếp đấu với hắn chẳng khác trứng chọi với đá.
Phụ thân của nàng là chủ của Ngọc phủ, tất nhiên những tâm kế của phụ thân chắc chắn lợi hại hơn nàng nhiều. Vì vậy những cảnh trong mơ nàng phải báo cho phụ thân biết.
Nhưng mà phải nói như thế nào và phải cân nhắc có nên nói chuyện của Bùi Cương hay không.
Nàng là tâm can bảo bối của phụ thân và mẫu thân. Nếu phụ thân biết rằng sau này Bùi Cương sẽ nhục nhã nàng, ngay cả khi phụ thân biết thân phận của hắn, cũng sẽ âm thầm đối phó với Bùi Cương, hơn nữa bây giờ hắn chỉ là hạ nhân đối phó với hắn càng dễ dàng.
Ngọc Kiều biết rõ phụ thân không phải là người ác độc, nhưng nếu có những việc phải tàn nhẫn thì phụ thân nàng chưa bao giờ mềm lòng. Nếu không, làm thế nào Ngọc gia trở thành người giàu nhất ở Hoài Châu này?
Ngọc Kiều sợ rằng phụ thân sẽ giết Bùi Cương, nếu hắn không chết, thì Ngọc gia sẽ tự nhận hậu quả, và nàng cũng không muốn hắn chết.
Khi nàng đang suy ngĩ nên nói với phụ thân như thế nào, thì hạ nhân tới thông báo rằng Thẩm Hoành Kính tới tìm.
Thẩm Hoành Kính cũng đã ở trong Ngọc Phủ mấy ngày. Ngoại trừ ngày đầu tiên, Ngọc Kiều và hắn ta cho đến nay chưa có nói chuyện qua. Bây giờ hắn ta đến tìm, Ngọc Kiều không khỏi suy đoán mục đích hắn tới.
Có phải hắn tới để nói đến chuyện giải trừ hôn ước?
Ngọc Kiều không muốn gặp, nhưng nghĩ đến có thể là chuyện hôn ước, liền kêu hắn đợi ở ngoài.
Có một ao sen nhỏ bên ngoài sân của Ngọc Kiều. Thẩm Hoành Kính chờ đợi bên ao, và khi hắn sắp mất kiên nhẫn, mới thấy Ngọc Kiều chậm rì rì từ trong viện đi tới.
Để các hạ nhân lui ra xa, Ngọc Kiều bước vào đình. Gương mặt mang theo mong chờ hỏi "Biểu huynh hôm nay đến gặp ta, có phải muốn cùng ta đi gặp phụ thân ta để nói chuyện từ hôn?"
Trước đây nàng luôn vây quanh hắn, còn bây giờ luôn tránh hắn như tránh phiền phức vậy.
Nghĩ về điều này và nhìn thấy vẻ mong đợi của Ngọc Kiều, Thẩm Hoành Kính đột nhiên cảm thấy khó chịu.
"Biểu muội, ta đến tìm ngươi, ta chỉ muốn giải thích với ngươi, ta chỉ thưởng thức tính tình của biểu muội Ngọc Dao, và ta chưa từng có ý muốn vượt qua.."
Nghe lời giải thích của Thẩm Hoành Kính, Ngọc Kiều giơ tay lên, "
Dừng lại!" Sau khi ngắt lời của Thẩm Hoành Kính, nàng nhìn hắn với vẻ hoài nghi và nói: "Biểu huynh, huynh chỉ đến gặp ta để nói chuyện này, mà không phải là chuyện hôn ước?"
Thẩm Hoành Kính nói: "Nếu ta từ hôn thì chẳng phải thừa nhận rằng mình đạo đức bại hoại sao?"
Vợ chồng Ngọc gia dường như thấy hai người có vấn đề, nên Ngọc lão gia đã gọi Thẩm Hoành Kính đến nói chuyện. Thẩm Hoành Kính không chịu giải trừ hôn ước, chỉ nói Ngọc Kiều đã có hiểu lầm gì về mình.
Mặc dù Thẩm Hoành Kính muốn giải trừ hôn ước nhưng cũng không phải Ngọc Kiều biết hết suy nghĩ trong lòng hắn sau khi từ hôn.
Khi mùa hè năm ngoái hắn đến Hoài Châu, đã nảy sinh tình cảm với Ngọc Dao, nhưng hắn cũng chưa bao giờ làm việc gì vượt qua.
Thẩm Hoành Kính cho đến nay đều thanh cao. Theo lời của Ngọc Kiều, thì việc từ hôn sẽ dễ dàng thuận lợi nhưng mà nếu thời điểm này mà từ hôn thì chẳng phải thừa nhận phẩm hạnh hắn không tốt
Thẩm Hoành Kính ngập ngừng.
"Ta cũng muốn giữ lại cho biểu huynh một phần mặt mũi, nhưng không ngờ biểu huynh lại mặt dày vô liêm sỉ như thế." Ngọc Kiều nghĩ rằng nếu nói thẳng ra sẽ giải quyết nhanh gọn, ai ngờ Thẩm Hoành Kính này lại không có tự trọng còn mặt dày hơn nàng tưởng, ngược lại nàng đã biến khéo thành vụng.
Nghe Ngọc Kiều nói hắn không có liêm sỉ, Thẩm Hoành Kính tức giận, cắn chặt hàm răng nói: "Ta trong sạch, không có làm gì sai nên hôn ước này ta sẽ không giải trừ."
Ngọc Kiều tức giận: "Vậy ngươi nhìn xem ta nói phụ thân ta bị ngươi làm ủy khuất xem xem hôn ước này có bị giải trừ hay không!"
Nàng trực tiếp xoay người muốn đi, lại không nghĩ tới có cặp mắt đen láy đang nhìn chằm chằm, thân thể theo bản năng cứng đờ lại.
Đôi mắt của Bùi Cương nhìn Thẩm Hoành Kính, Ngọc Kiều vô tình quay lại liền nhìn thấy cảnh này, nàng cúi đấu xuống che giấu cảm xúc trong ánh mắt.
Bùi Cương hướng tới đình đi tới, dừng lại ở ngoài: "Nô tài gặp qua tiểu thư."
Nàng ngẩn người một lúc rồi hỏi, "
Tại sao ngươi lại ở đây?" Thẩm Hoành Kính cũng nhìn thấy nam nhân cao lớn như thế này. Mặc dù hắn mặc y phục màu xám xanh thô, nhưng không hiểu sao, dường như cảm thấy một cảm giác áp bức và.. nguy hiểm của tên hạ nhân này?
Bùi Cương: "Hôm nay đã là ngày thứ sáu và năm ngày đã trôi qua."
Ngọc Kiều sững sờ một lúc một lúc, và sau đó mới hiểu năm ngày đã trôi qua lời nói hắn. Nàng sợ rằng vết thương của hắn sẽ nặng hơn, vì vậy nàng đã cho hắn nghỉ ngơi năm ngày.
Ngọc Kiều phớt lờ Thẩm Hoành Kính và đi đến trước mặt Bùi Cương, cau mày: "Không phải mấy ngày trước vết thương của ngươi đã bị nứt ra sao?"
"Vết thương đã lành rồi." Bùi Cương khẽ cúi đầu xuống, khiến nàng không thể nhìn thấy mắt hắn. Tuy nhiên, động tác làm khí thế hắn thoát
ra, làm người ta không thể bỏ qua.
Ngọc Kiều im lặng một lúc, rồi vẫy tay về phía Tang Tang ngoài sân. Sau khi Tang Tang bước tới, nàng ra lệnh: "Ngươi đi gọi Phúc Toàn tới đây."
Sau khi phân phó, nàng nói với Bùi Cương: "Ngươi đi theo ta."
Hoàn toàn không để ý Thẩm Hoành Kính ở trong đình.
Thẩm Hoành Kính nhìn Bùi Cương bằng con mắt dò hỏi và cảm thấy rất kỳ lạ trong lòng. Làm thế nào hắn có thể cảm thấy nguy hiểm từ môt tên hạ nhân chứ?
Là ảo giác đi?
Sau khi ngồi trong phòng, vì trong phòng chỉ có nàng và hắn nên nàng cảm thấy hơi khó chịu.
Để phân tán sự hiện diện của Bùi Cương, nàng lấy vài quả hạnh đào đặt lên bàn. Sau đó, nàng lột vỏ chúng, và mặc dù chúng có vỏ mỏng, cũng làm ngón tay nàng có phiếm đỏ. Tay có chút đau nhưng cũng giúp nàng phân tán một chút.
Bùi Cương đứng cách đó vài bước, khẽ cúi đầu nhìn những ngón tay thon dài và trắng trẻo của Ngọc Kiều, những ngón tay phiếm hồng, khiến hắn cảm thấy chói mắt và cau mày vô thức.
Lúc này, Tang Tang và Phúc Toàn bước vào phòng, và ánh mắt nhìn ngón tay của Ngọc Kiều cũng thu hồi lại.
Ngọc Kiều đặt vỏ lên bàn sau khi ăn xong, sau đó vỗ tay nhìn Phúc Toàn, và hỏi: "Gần đây, ngươi là ngươi chăm sóc hắn, ngươi thấy vết thương của Bùi hộ vệ như thế nào? Có thể làm hộ vệ được chưa?"
Phúc Toàn liếc nhìn Bùi Cương bên cạnh. Mặc dù Bùi Cương không nhìn vào mình, nhưng Phúc Toàn vẫn cảm thấy áp lực.
"Tiểu thư, vết thương của Bùi hộ vệ đ
ã không còn đáng lo." Không chỉ không đáng lo, mà trong vài ngày qua, Bùi hộ vệ trong hậu viện đã làm một số công việc nặng nhọc ở hậu viện, chẳng hạn như chặt gỗ và mang nước, mà không có chút thấy hắn đang lấy hết sức, thiếu chút nữa Phúc Toàn đã quên là hắn đang bị thương.
Thấy Phúc Toàn không có nói dối. Ngọc Kiều suy nghĩ rồi nói với Bùi Cương: "Bây giờ ta có hai người hộ vệ võ công cực tốt, ngày thường ta cũng không ra ngoài, ngươi cũng nên đi thỉnh giáo họ."
Vì Ngọc Kiều là bảo bối của Ngọc lão gia, hộ vệ phải được chọn lọc kỹ càng. Bây giờ việc Ngọc Kiều đang làm là tiền trảm hậu tấu, bởi vì nếu phụ thân biết Bùi Cương trở thành hộ vệ của nàng, chắc chắn sẽ kiểm tra thân thủ của hắn.
Ngọc Kiều không biết thân thủ của của Bùi Cương thế nào, nhưng hắn ta có thể sống sót ở bãi săn, chắc chắn thân thủ không kém. Nhưng cũng không có ai chỉ dạy nên chắc chỉ biết một hai chiêu.
Hai người hộ vệ bên cạnh nàng được phụ thân mời một số tiền lớn, nên thân thủ của họ sẽ cực tốt. Nếu Bùi Cương học một số chiêu thức của họ, hắn có thể vượt qua khi phụ thân kiểm tra.
Bùi Cương trả lời: "Nô tài đã hiểu."
Ngọc Kiều gật đầu và nói: "Thật ra làm hộ vệ của ta cũng không khó, chỉ đi theo ta khi ta ra khỏi phủ, nếu ta không ra ngoài ngươi liền ở trong sân bảo vệ."
"Vâng."
Không còn gì để nói. Đang muốn hắn lui ra, đôi mắt của nàng bị thu hút bởi y phục thô của hắn. Sau đó, nàng phân phó Phúc Toàn: "Ngươi dẫn Bùi hộ vệ đi gặp quản gia lấy y phục của hộ vệ."
Phúc Toàn và Bùi Cương "Vâng" một tiếng sau đó rút lui.
Ăn mấy quả hạnh đào làm cho khát nước, nàng liền uống ngụm trà.
Sau khi Tang Tang nhìn mọi người rời đi, nàng lo lắng hỏi: "Tiểu thư, người.. người thật sự coi trọng Bùi hộ vệ này?"
Ngọc Kiều đang uống nước đột nhiên ho dữ dội. Tang Tang nhanh chóng quay lại vỗ lưng nàng.
Ngọc kiều gần như bị lời nói của Tang Tang làm sặc chết.
Sau khi nàng bình tĩnh lại, lườm Tang Tang. "Đầu óc của ngươi có vấn đề à? Ngươi thấy ta coi trọng hắn chỗ nào?"
Tang Tang suy nghĩ một lúc rồi nói: "Uhm.. hắn không thân phận, không địa vị với lại hắn còn lớn lên.." Tang Tang dừng lại một chút. Có vẻ nàng chưa bao giờ bao giờ để ý tên mã nô, nên nàng không biết hắn là người như thế nào là một người tốt hay chỉ là người bình thường.
Bỏ qua quan điểm này, tiếp tục: "Hắn nóng nảy và kỳ lạ, và rất yên tĩnh, thực sự tìm không ra điểm để tiểu thư coi trọng, nhưng tiểu thư mấy ngày nay thực sự là.."
Ngọc Kiều lấy quả hạnh đào đưa cho Tang Tang, Ngắt lời cô ấy, "Ngươi cứ coi là ta quá nhàm chán mới để ý tới hắn.." Dừng một chút, nàng liếc nhìn quả hạnh đào trong tay và nói: "Lột ra cho ta, ta muốn ăn nó."
Tang Tang cầm quả hạnh rồi lột chúng ra, nhưng nàng vẫn ngạc nhiên trước những lời của tiểu thư.
Sau một thời gian dài, Bùi Cương thay y phục màu đen tiến vào, Tang Tang tình cờ ngước mắt lên. Chỉ với một cái liếc mắt, nàng sững sờ làm rơi hạnh đào đang lột nửa chừng rơi xuống đất.
Giờ nàng mới biết tại sao tiểu thư lại quan tâm tên mã nô này.
Tiểu thư không thích xấu xí mà thích cái đẹp nha!