Gần đây, thái độ của Bùi Cương khiến cho Ngọc Kiều tức giận, vì vậy sau khi rời khỏi thư phòng, nàng không quan tâm đến Bùi Cương nữa, mấy ngày nay nàng dự tính sẽ không để ý hắn, để hắn nhớ rằng nàng cũng kiêu ngạo.
Mỗi ngày Bùi Cương đến thư phòng để học. Thường thì Ngọc Kiều cũng sẽ đến, nhưng hôm nay là Phúc Toàn.
Bùi Cương nhìn chằm chằm vào Phúc Toàn hơi cau mày. Phúc Toàn bị nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, hắn cứng đờ giải thích: "Tiểu thư buổi tối sẽ đi dự tiệc, Tang Tang cũng đi theo, nên không có ai để bồi người, nên hạ nhân ở đây.. bồi Bùi hộ vệ"
Nhìn Bùi Cương ngày càng nhíu chặt đôi mày, Phúc Toàn thấy vậy nên thay từ "giám sát" thành chữ bồi. Chuyện gì đang xảy ra hôm nay vậy? Tại sao hôm nay bùi hộ vệ lại khủng khiếp như vậy, có thể là Bùi hộ vệ không muốn gặp hắn?
Hay là không gặp được người mình muốn, nên không cao hứng?
Nghĩ đến đây, Phúc Toàn dường như nghĩ ra điều gì đó, tâm chấn động. Chẳng lẽ người Bùi hộ vệ thích là.. Tang Tang?
Bùi Cương đặt bút xuống và nói với giọng bình tĩnh: "Hôm nay ta không viết."
Sau đó, hắn đứng dậy và Phúc Toàn vội nói: "Nhưng tiểu thư bảo nô tài nhìn chằm chằm Bùi hộ vệ.."
Bùi Cương liếc nhìn và hỏi: "Ngươi sẽ báo tiểu thư?"
Phúc Toàn lập tức lắc đầu như một cái trống lượn sóng.
Bùi Cương gật đầu vô cảm, nhàn nhạt nói: "Rất tốt."
Nhìn bóng dáng Bùi Cương rời khỏi thư phòng, Phúc Toàn nghĩ chắc chỉ có ở trước mặt tiểu thư hắn mới thành thật.
Nhìn hắn đang khi dễ người đi, nhìn đâu ra thành thật?
Nói về Ngọc Kiều. Còn một canh giờ nữa là mở tiệc, nên vội vàng để Tang Tang trang điểm cho mình.
Có cô nương nào không muốn mình xinh đẹp? Ngọc Kiều đương nhiên không ngoại lệ, nhưng nàng không dám phô trương như trước đây.
Sau một thời gian dài, cho đến khi Ngọc Thịnh kêu người tới thúc giục, Ngọc Kiều mới từ từ bước ra khỏi phòng. Khi nàng ra khỏi, thấy Bùi Cương ở ngoài sân.
Ngọc Kiều dừng lại khi nhìn thấy Bùi Cương, nàng vẫn còn giận hắn nên tầm mắt dời đi chỗ khác, chuẩn bị rời đi, nhưng phía giọng nói trầm của bùi Cương phát ra: "Tại sao tiểu thư lại nổi giận với nô tài?"
Ngọc Kiều nâng chân lên rồi thả xuống.
Phụ thân và mẫu thân đang đợi, không thể đến muộn. Sau khi suy nghĩ một lúc, nàng nhìn lại hắn, "Sau khi quay lại ta sẽ nói cho ngươi biết."
Ngọc Kiều quay lại và rời đi, và đi xa hơn một chút mới hỏi Tang Tang: "Ngươi nói xem mấy ngày qua Bùi hộ vệ bị sao vậy?"
Hôm đó, hai người giận nhau và Tang Tang cũng ở đó. Trong hai ngày qua, Tang Tang cũng suy nghĩ qua, nàng trả lởi, "Có khi là Bùi hộ vệ đã viết một nghìn chữ, rồi tiểu thư lại đến Tứ bảo hiên, nghĩ rằng chắc tiểu thư mua để thưởng hắn, nhưng không ngờ rằng tiểu thư lại tặng cho Mạc thiếu gia, chắc vậy nên trong lòng cảm thấy không công bằng."
Suy nghĩ của Tang Tang cũng giống những gì nàng suy đoán trước đây, nhưng Ngọc Kiều lại có cảm giác là không phải như vậy, "Bùi hộ vệ đâu phải hài tử sáu bảy tuổi còn ăn kẹo, mà lại thấy không công bằng?"
"Tiểu thư, người không hiểu rồi, Bùi hộ vệ bị cách ly với bên ngoài là mười năm, có lẽ bề ngoài nhìn như trầm ổn nhưng bên trong có khi là một hài tử mười tuổi. Nhiều năm qua không được đối xử tốt nhưng trong lòng cũng có khi mong đợi.
Nghe vậy, Ngọc Kiều hơi nhíu mày, có chút không chắc chắn:" Thật sự như vậy sao.. "
Tang Tang trả lời:" Nô tỳ cảm thấy chính là vậy "
Ngọc Kiều suy nghĩ một lúc," Nếu đúng là như vậy.. Tang Tang, ngươi bây giờ hãy đến Tứ bảo hiên một chuyến mua cho ta một cây bút. Chờ khi ta trở về hãy đưa cho hắn. "
Tang Tang nghĩ rằng tiểu thư và Bùi hộ vệ có gì đó, nếu không tại sao tiểu thư lại để ý chuyện của Bùi Cương vậy.
Bùi Cương bên này, khi nàng rời khỏi hắn vẫn dõi theo hướng nàng rời khỏi, nhìn rất lâu mà vẫn chưa hoàn hồn.
Hôm nay nàng ăn mặc thật xinh đẹp.
Bóng dáng của Ngọc Kiều biến mất trong tầm nhìn và Bùi Cương dường như nhận ra điều gì đó, đôi mắt hắn đột nhiên lạnh buốt. Sau đó, hắn đặt cánh tay lên vai mình và nhìn sang một bên thấy khuôn mặt đang cợt nhã.
Khuôn mặt đó là Ngọc Hằng, biểu ca của Ngọc Kiều.
" Bùi hộ vệ, tối nay ngươi có rảnh không? "
Thái độ của Ngọc Hằng rất khác cái ngày hắn cầm roi đánh Bùi Cương.
Bùi Cương gạt tay hắn ra và nhìn lại, giọng hắn lạnh lùng:" Không rảnh. "
Nụ cười của Ngọc Hằng cứng lại, nhưng rồi hắn lại cười toe toét, và nói:" Đừng như vậy mà Bùi hộ vệ, vừa rồi ta mới hỏi Thẩm hộ vệ, buổi tối nay ngươi không có nhiệm vụ, tất nhiên ngươi đang rảnh. Thật ra là, do trước đây là ta không đúng với ngươi, vì vậy ta muốn mời ngươi đi ăn để xin lỗi. "
Bùi Cương hơi nhíu mày. Không hiểu Ngọc Hằng rốt cuộc muốn làm gì và tiếp tục từ chối:" Không cần. "
Ngọc Hằng: .
Này thật sự hắn không cho mình mặt mũi!
Hôm nay Ngọc Hằng mặt nóng dán vào mông lạnh cũng không cảm thấy mình bị mất mặt, khi hắn trở về nhà hôm nay, phụ thân đã mắng hắn vì mấy ngày trước đã đánh tên họ Bùi này.
Những lời nói ban đầu của phụ thân hắn là như thế
Này -" Ngọc thúc của ngươi nói rằng ông ấy muốn tuyển con rể, miễn là Ngọc Kiều thích và người đó chân thành đối xử tốt với Ngọc Kiều, bất kể người đó có thân phận là gì. Tên hộ vệ đã cứu Ngọc Kiều là một người trung thành và làm việc rất chăm chỉ. Còn nói nếu hắn có năng lực, sẽ cho hắn đến cửa hàng quản lý. Ta thấy thúc của con đối với tên hộ vệ này hình như có tâm tư. "
Cuối cùng, phụ thân hắn hạ thông điệp, uy hiếp hắn nếu không cố gắng tạo mối quan hệ tốt với hắn, thì phụ thân sẽ cắt tiền chi tiêu. Ngân lượng là sự sống của hắn. Đối với sự sống hắn cũng không cần đến thể diện.
Trước khi đến tìm Bùi hộ vệ, Ngọc Hằng đi tìm hiểu về Bùi Cương. Biết rằng hắn đã ở trên bãi săn trong mười năm, và không có bằng hữu nào, cũng không tiếp xúc với ai, nghĩ hắn chắc chưa tiếp xúc với nữ nhân. Nên quyết định dùng mỹ nhân kế để có thể tiếp cận.
Nghĩ như thế này, liền nở nụ cười trên môi:" Biểu muội của ta là một cô nương tinh nghịch, là người không thể chịu yên tĩnh. Bùi huynh, tính khí ngươi nhàm chán như vậy, về sau biểu muội sẽ cảm thấy ngươi không thú vị. Hiện tại vẫn còn thời gian tại sao ngươi không tìm biện pháp khiến muội ấy vui vẻ? "
Lời nói của Ngọc Hằng khiến Bùi cương như lạc vào sương mù. Lúc đầu hắn nghe cũng không mấy phản ứng, nhưng nghe" Biện pháp khiến muội ấy vui vẻ "thì gương mặt hơi giật giật.
Nhìn thấy biểu hiện Bùi Cương, Ngọc Hằng tự nhiên biết Bùi Cương đã dao động.
Thú vị!
Hắn không ngừng cố gắng nói:" Miễn là tối nay huynh đi ăn với ta, tất nhiên sẽ biết cách làm muội ấy vui. "
Ngọc Hằng chăm chú nhìn Bùi Cương, và một lúc sau, Bùi Cương quay lại nhìn hắn. Thì Ngọc Hằng biết mình đã thành công.
Chỉ cần là nam nhân, sau khi ăn xong bữa cơm, kẻ thù cũng sẽ trở thành huynh đệ!
" Thật sao? "
Ngọc Hằng gật đầu khẳng định:" Thật! "
Khuôn mặt của Bùi Cương rất khó coi. Mặc dù không biết Vạn Phương Các là địa phương nào, nhưng hắn mơ hồ biết đó không phải là một nơi tốt.
Y phục của nữ nhân thì mỏng, nụ cười quyến rũ, son phấn nồng đậm, và các nam nhân ở đây nở nụ cười ghê tởm, nam nhân và nữ nhau thì ôm nhau thân mật, Bùi Cương cực kỳ không thoải mái.
Sau khi bước vào căn phòng trang nhã, Ngọc Hằng ấn Bùi Cương vào vị trí của mình và mỉm cười," Trước khi huynh đến, ta đã chuẩn bị cho huynh hai thứ rất tốt, huynh sẽ biết thế nào là kim thương không ngã "
Bùi Cương khẽ cau mày:" Kim thương không ngã? "
Lúc này, có người mang một bình rượu, Ngọc Hằng cầm lấy, rồi rót vào ly trước mặt Bùi Cương, nói:" Cái này là rượu ngon, cũng làm cho huynh kim thương không ngã! "
Hổ tiên phao rượu, là một thứ tốt!
Bùi Cương thờ ơ nhìn vào thứ rượu màu vàng và nói:" Ta không
uống rượu. "
Ngọc Hằng cầm nó lên và nhét nó vào Bùi Cương, thuyết phục:" Nếu huynh uống ly này, ta sẽ chỉ huynh làm sao cho biểu muội vui, chỉ một ly thôi "!
Nếu Bùi Cương không uống, Ngọc Hằng sợ rằng hắn sẽ bỏ đi. Rốt cuộc, cũng do chính mình mang đến. Nếu một lần, hai lần đều không được, thì sau này chẳng phải mình sẽ bị chê cười.
Bùi Cương liếc nhìn Ngọc Hằng, cầm ly rượu ngửi thử. Không ngửi thấy bất cứ mùi gì khác lạ, lúc này hắn mới uống.
Thấy Bùi Cương đã uống, Ngọc Hằng lấy ra một cuốn sách và đưa cho Bùi Cương. Lông mày nhíu lại và nói:" Nếu huynh xem không hiểu, cứ hỏi ta~ "
Bùi Cương cau mày và lắng nghe những lời của Ngọc Hằng, rồi nhìn vào khuôn mặt hắn, đột nhiên lại muốn đánh hắn, nhưng vẫn nhịn xuống. Đặt ly xuống và lấy cuốn sách.
Bùi Cương không hiểu gì về phong nguyệt, nhưng cũng không phải là một kẻ ngốc. Khi mở trang đầu tiên, có lẽ khó hiểu, nhưng khi xem lại vài lần thì Bùi Cương đã hiểu.
Mỗi trang, có hình nam nhân và nữ nhân được vẽ, mặc dù tư thế của họ rất kỳ quái, nhưng giống nhau là không được tô màu.
Có một cái gì đó của người nam nhân, mà hắn cũng có.
Còn có gì đó trên người nữ nhân.. đôi mắt đang nhìn vào ngực của nữ nhân bị trầy xước. Hắn không biết tại sao khi nàng gặp nạn, hắn cõng nàng, cảm thấy thứ chạm trên lưng mình cực kỳ mềm mại..
Nàng chẳng lẽ cũng giống nữ nhân trông sách này?
Cổ họng của Bùi Cương lên xuống một cách vô thức.
" Bùi huynh, huynh có cảm thấy cả người nhiệt huyết sôi trào? Ta nói cho huynh biết, huynh cứ dựa vào những bức tranh này.. "
Trước khi Ngọc Hằng nói xong, Bùi Cương đã đóng cuốn sách mà không có bất kỳ báo trước nào. Âm thanh có chút lớn làm cho Ngọc Hằng có chút giật mình.
Bùi Cương quay đầu lại nhìn Ngọc Hằng, đôi mắt tối sầm lại, nhìn chằm chằm làm cho Ngọc Hằng lạnh sống lưng.
Giọng nói vừa lạnh vừa thấp hỏi:" Đây là địa phương nào? "
Ngọc Hằng nhìn vào khuôn mặt đen của Bùi Cương đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Lúc trước khi đánh hắn, không có cảm giác ngột ngạt đến mức không dám thở như thế này.
Hay do thay đổi thân thận nên khí thế cũng thay đổi?
Mặc dù thấy hơi sợ, nhưng nghĩ đến những thỏi bạc sáng bóng, miệng cười toe toét:" Bùi huynh không biết nơi này đúng là thiếu sót, nhưng mà không biết cũng là bình thường.. "
Còn chưa nói xong, có tiếng gõ cửa, truyền đến giọng nói cố ý kệch cỡm của tú bà:" Ngọc thiếu gia, các cô nương đã đến "
Đôi mắt Ngọc Hằng sáng lên, vội nói:" Mau vào, mau vào "
Cửa mở ra, mùi son phấn nồng đậm bay vào.
Sự thận trọng lâu năm làm cho tầm nhìn, thính giác và khứu giác của Bùi Cương nhạy cảm hơn người bình thường. Vì vậy, mùi hương phong phú này làm cho Bùi Cương khó chịu mà nhíu mày.
Hai người nữ tử quyến rũ trong bộ y phục mỏng với lớp trang điểm đậm từ bên ngoài phòng đi đến.
Ngọc Hằng lấy hai tờ ngân phiếu, vỗ nhẹ vào bàn,
Nói:" Hãy hầu hạ thật tốt vị huynh đệ này cho ta. "Nghe vậy hai nữ tử nhìn vào nam tử còn lại ở trong phòng, Khi nhìn nam tử dáng người cao lớn và mạnh mẽ, cả hai mắt sáng lên.
Nhìn đến muốn dán người vào Bùi Cương. Nhưng chưa chạm vào người, Bùi Cương" Bang "một cái, những đồ vật trên bàn rơi hết xuống đất, làm cho hai nữ tử sợ đến sắc mặt trằng bệch.
Sắc mặt Bùi Cương đen xuống, trầm giọng nói:" Đừng chạm vào ta. "Nhìn Ngọc Hằng" Bữa cơm này, một mình ngươi ăn đi. "
Sau đó, trực tiếp đứng dậy và rời đi.
Ngọc Hằng mặt ngốc hồi lâu, và nghĩ- tên này có phải là nam nhân không?
Bên này Ngọc Kiều, đi tiệc với phụ thân và mẫu thân đã sớm trở về, Tang Tang đem cây bút mới mua về cho nàng, và sau đó trải giường cho Ngọc Kiều.
Khi Ngọc Kiều thấy Tang Tang đang bận, vội nói:" Chỉ là đưa cây bút đi qua. Ta sẽ tự mình đến đó đưa. "
Tang Tang ngập ngừng và nói," Nhưng trời đã tối đen.. "
Ngọc Kiều mỉm cười:" Ta vẩn ở trong phủ, chỉ đến gặp Bùi hộ vệ, với lại ta cũng tin tưởng Bùi hộ vệ. "
Sau đó, nàng lấy chiếc hộp gỗ dài trên bàn và đi ra khỏi khuê phòng với một chiếc đèn lồng nhỏ.
Nhìn vào chiếc hộp trong tay, Ngọc Kiều bất giác mỉm cười.
Có lẽ Tang Tang nói đúng, Bùi Cương tuy bên ngoài nhìn như rất trầm ổn, nhưng thực tế bên trong lại là một đứa trẻ.
Nàng có lẽ hiểu biết hơn Bùi Cương, từ nhỏ nàng được rất nhiều người yêu thương. Với suy nghĩ như vậy, Ngọc Kiều cảm thấy rằng nàng không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì với một đứa trẻ.
Thái độ của Ngọc Kiều đối với Bùi Cương luôn khác với những người khác.
Đi bộ đến hậu viện nơi Bùi Cương ở, không có người khác sống gần đó, nên nó rất yên tĩnh.
Tại căn phòng nhỏ, Ngọc Kiều gõ cửa, nhưng cánh cửa dường như không được đóng chặt, mà chỉ chạm vào nó và mở ra.
Ngọc Kiều đẩy cánh cửa lớn hơn một chút, và ngập ngừng kêu lên:" Bùi hộ vệ, ngươi ngủ chưa? Nếu chưa ngủ hãy ra đây một chút. "
Thấy vẫn còn sớm, nghe Phúc Toàn nói rằng hắn thường đến để bôi thuốc cho Bùi Cương vào thời gian này. Bùi Cương sao có thể sớm như vậy đi ngủ?
Sau một thời gian dài không có tiếng trả lời, Ngọc Kiều lẩm bẩm," Ngủ rồi sao? "Nàng khẽ
Thở dài. Nghĩ ngày mai đến tìm hắn cũng được, khi quay lại, Ngọc Kiều không chú ý, đột nhiên một bàn tay đưa ra khỏi cửa và nắm lấy cổ tay Ngọc Kiều đang cầm chiếc hộp.
Ngay lập tức chiếc hộp rơi xuống đất.
Ngọc Kiều choáng váng, lúc phản ứng lại, nàng đã bị kéo vào phòng. Cả hai cổ tay của nàng bị giữ chặt trên đầu và áp vào tường. Đèn lồng rơi xuống đất và tắt đi.
Đôi mắt của Ngọc Kiều mở to vì sợ hãi, nàng thốt lên," Bùi Cương ngươi muốn làm gì? "
Khi nàng bị nắm lấy cổ tay, không biết đó là Bùi Cương, nhưng sau khi bị kéo vào phòng, nàng cảm thấy một hơi thở quen thuộc. Hơi thở và sức nóng cơ thể nóng bỏng, nàng đoán ra ngay lập tức!
Chỉ có thân nhiệt của Bùi Cương nóng đến mức làm bỏng người.
Bùi Cương dán cơ thể thật gần nàng, đến gần đến nỗi Ngọc Kiều có thể nghe thấy tiếng tim đập của của chính mình, nàng dường như cũng nghe thấy tiếng tim đập của hắn, và hơi thở nóng bỏng mang theo một chút men rượu phả vào mặt nàng.
Cảm giác này giống những giấc mơ trước đây!
Ngọc Kiều cố gắng hết sức để thoát ra, nhưng lại bị ép không thể di chuyển. Bùi Cương không nói lời nào, Ngọc kiều sợ đến nỗi suýt khóc, lắp bắp:" Bùi Cương, ngươi muốn làm gì?