Mỹ Nhân Và Mã Nô

Chương 3


trước sau

Nàng lo sợ, bất an, lo trái nghĩ phải làm sao mới thoát khỏi thảm cảnh ở trong mơ.

Bây giờ chỉ còn cách là giao hảo với hắn trước khi trở thành Hoài Nam vương để bảo toàn tính mạng của mình và gia đình cũng có thể làm chỗ dựa cho Ngọc gia

Ngọc Kiều không phải loại người đầu hàng trước số phận, nàng là một người dứt duy nghĩ gì sẽ làm đó. Sau khi thoát được ngõ cụt, trong lòng nàng cảm thấy thoải mái hơn 1 chút, và ngay lập tức đến thăm vết thương của mã phu để giảm bớt sự thù hận của hắn.

Nàng rời khỏi giường, mặc y phục, buộc mái tóc dài bằng dải tóc rồi đi tới chỗ ở của mã phu.

Trời đã khuya, trừ hạ nhân đang tuần tra thì tất cả đều đã ngủ say. Ngọc kiều ban đầu muốn đánh thức Tang Tang, đang ở trong phòng canh ở phòng bên cạnh, nhưng nàng cảm thấy rằng nàng đi xem vết thương của một tên hầu vào đêm khuya có chút không hợp được hay. Nếu phụ thân mà biết này chắc sẽ trách phạt.

Nhưng nàng sợ khi một mình đi kiểm ta. Trước đây nàng sẽ không sợ một tên mã phu, nhưng đó chỉ là trước đây, bây giờ cứ nhớ lại giấc mơ thì nàng sẽ nghĩ đến hắn trong giấc mơ hành hạ nàng, làm cho nàng cảm thấy sợ hãi khi thấy hắn.

Nghĩ vậy, nàng quay trở lại phòng và lấy dao găm mà nàng thường hay thu thập. Sau khi lấy con dao găm và đi ra ngoài, nàng nhận ra rằng tên mã phu đó đã bị nàng đánh sắp chết. Làm sao còn sức lực hại nàng? Không chừng nàng có thể hạ gục hắn bằng 1 tay.

Ngọc Kiều mang theo một chiếc đèn lồng để tránh những hạ nhân đang tuần tra và đi bộ đến chuồng ngựa ở sân sau.

Ngọc Kiều biết nơi ở của mã phu. Người quản sự đã từng nhắc với nàng, tên mã phu này không muốn ở chung phòng với quản sự mà muốn sống trong chuồng ngựa này.

Đây không phải vấn đề gì lớn nên nàng để quản sự quyết định.

Sau đó chuồng ngựa được mã phu làm sạch và không có mùi khó chịu.

Bây giờ khi nàng trở lại chuồng ngựa 1 lần nữa, Ngọc Kiều nghĩ đến 2 con ngựa mà mình yêu quý, mũi có chút cay.

Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng loại bỏ những cảm xúc chán nản, buồn bã, và cẩn thận bước đến túp lều bên cạnh chuồng ngựa. Nàng càng đi vào trong chuồng ngựa, tim của nàng đập nhanh, nàng cho rằng còn có thể nghe tiếng tim đập.

Bùm bùm bùm..

Đi tới ngoài cửa, Ngọc Kiều có thể ngửi thấy thoang thoảng mùi máu

Nếu tên mã phu này mà chết có thể chứng minh rằng hắn là Hoài Nam vương giả, cũng như giấc mơ cũng là giả?

Nhưng điều đó.. không có nghĩa là nàng thật sự đã giết hắn?

Hôm nay, nàng thậm chí còn không nhớ rằng mình đã đánh roi mã nô đó. Nếu được coi là giết người thì nàng bị oan quá đi!

Ngay cả khi khế ước bán thân của hắn nằm trong tay nàng, cũng tương đương với cuộc sống và cái chết của hắn phụ thuộc vào nàng, nhưng nàng không có ý muốn giết người!

Khi nàng lo lắng, nàng không thể quan tâm đến bất cứ điều gì. Nàng giơ tay trực tiếp gõ cửa, nhưng khi bàn tay chạm vào cánh cửa, cánh cửa phát ra một tiếng kêu và mở ra một khoảng trống.

Trái tim của Ngọc Kiều như muốn thoát ra ngoài. Sau khi do dự, nàng
nhấc chiếc đèn lồng lên và đẩy cánh cửa cũ ra. Cánh cửa đã mở một nửa, và một mùi máu mạnh mẽ ngay lập tức xông vào mũi, khiến cô bịt mũi.

Chỉ sau một thoáng do dự, nàng nhấc chân và bước vàophòng. Ngọc Kiều chưa bao giờ hạ mình xuống nơi này, và đây là lần đầu tiên nàng hoang đường tới đây.

Ánh sáng của đèn lồng không sáng lắm, chỉ nhìn thấy những thứ ở gần đèn. Mặc dù vậy, Ngọc Kiều có thể thấy được lờ mờ bóng người đang nằm trên giường.

Bước 1 bước tới, nàng ngập ngừng hét lên "Này?"

Nhưng người trên giường không phản ứng gì cả, nghĩ rằng giọng mình nhỏ, sau đó nàng tăng giọng và lại hét lên: "Này, ngươi.. ngươi ổn chứ?"

Thực sự sẽ không chết?

Với sự hoảng loạn trong lòng, Ngọc Kiều vội vã đi

Về phía trước với một chiếc đèn lồng, và thấy một chiếc giường vỡ được xây dựng bởi một tấm cửa bị mòn, và hắn nằm trên giường với đôi mắt nhắm nghiền.

Khi nàng tới gần quan sát thì thấy mặt hắn đỏ 1 cách bất thường, và đôi mắt nàng nhìn sang vết thương. Mặc dù máu đã ngừng chảy, nhưng khi nhìn thấy vẫn ghê người!

Thấy vậy, ngọc Kiều cũng ngạc nhiên, và nàng không quan tâm mùi máu nồng. Nàng đưa tay ra và vươn tay ra dưới mũi. Sau khi cảm thấy hơi thở nhẹ, nàng nhẹ lòng.

Trong khi thở phào nhẹ nhõm, Ngọc Kiều liếc qua thấy Kim sang dược. Ngọc Kiều hơi nhíu mày và đặt chiếc đèn lồng xuống đất, nhặt cái lọ và mở nó ra, thấy thuốc vẫn còn và nhìn lại vết thương chưa được bôi thuốc.

Có thể là khi thuốc được giao, hắn bị hôn mê trước khi thuốc được đưa?

Nhìn quần áo của mã nô, Ngọc Kiều ngập ngừng và ngồi xổm xuống cởi y phục hắn.

Nàng mới nắm lấy vạt áo, hắn đột nhiên mở mắt ra, một hàn ý lạnh thấu xương mà nàng đã thấy nhiều lần trong giấc mơ phát ra từ mắt hắn.

Nhưng khi nhìn thấy rõ ràng là ai, cơn ớn lạnh biến mất ngay lập tức. Một ánh mắt ngạc nhiên và dấu vết tia ánh nhìn mang một chút dục vọng không dễ phát hiện, hắn vô thức nói: "Nếu tiểu thư muốn nô, cứ nói thẳng".

Giọng nói trầm và khàn. Nàng không biết tiếng khàn này là do không uống nước trong một ngày, hoặc

Một số lý do khác.

Ngọc Kiều bất ngờ ngước lên, và nàng bắt gặp một đôi mắt đen mà cảm thấy rực lửa.

Nghĩ đến giấc mơ, Hoài Nam vương cũng nhìn mình như vậy, nhịp tim của ngọc Kiều đột nhiên đập nhanh, cảm thấy mình gần như bị lửa thiêu rụi khắp cơ thể, và thậm chí hơi thở của nàng cũng không thoải mái. Nàng dường như đang cắn lưỡi, "Không phải.. ta không, ta không.."

Đôi mắt của mã nô khẽ nheo lại, và ngay cả trong bóng tối này, tối đến mức cũng không thấy đế, Ngọc Kiều lúng túng và sửa lời nói ngay lập tức: "Muốn.."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện