Ngô Duy đã gần ba mươi tuổi và đang ở độ tuổi sung sức, tuy giả bộ là chính nhân quân tử nhưng phong cách cư xử của hắn vẫn có phần khó che giấu. Hắn tướng mạo không tồi, dung mạo cũng giống con người, nhưng việc hắn làm lại không giống người làm.
Tất cả mọi người trong phòng đều đứng dậy ra ngoài nghênh đoán. Ngọc Kiều và Bùi Cương cũng bước tới, đứng bên cạnh Ngọc Thịnh.
Nhìn thấy nữ nhi đi tới, Ngọc Thịnh bình tĩnh lại và nói: "Phụ thân sẽ bảo vệ con, đừng sợ."
Ngọc Kiều vốn dĩ rất sợ, đã ổn định rất nhiều vì có Bùi Cương bên cạnh, bây giờ lại nghe lời nói phụ thân của mình. Sau đó, nàng cảm động đến mức tôi muốn quay trở lại giường và khóc thầm trong chăn.
Trước đây nàng thật không hiểu chuyện!
Từ nay, nàng sẽ nghe lời phụ thân. Nàng sẽ đem những gì tốt đẹp của gia đình mình chia nửa cho Bùi Cương, sau này đường ai nấy đi, nàng sẽ thuyết phục phụ thân giao một nửa tài sản để lại cho nàng chia cho Bùi Cương!
Khi nghĩ đến đó, Ngô Duy đã vào sân. Ngọc Kiều âm thầm nắm chặt y phục của mình, nghe theo lời của Bùi Cương và phụ thân, không nhìn lên Ngô Duy, mà làm theo mọi người chỉnh đốn trang phục hành lễ.
Hắn xuất thân là võ tướng, đương nhiên khí thế của hắn trên mọi người. Hầu hết mọi người đều thận trọng, thậm chí không dám thở.
Ngô Duy cười nói: "Ta chỉ đến đây để uống một ly rượu mừng. Đừng có vì ta ở đây mà giữ lễ tiết." Vừa
Nói, ánh mắt hắn trên người Bùi Cương ở đây.
Nhìn thoáng qua, người nam nhân này là người dễ thấy nhất trong một nhóm người. Đảo mắt qua, ánh mắt của hắn chuyển từ nam nhân sang nữ nhân, đây có lẽ là Ngọc gia đại tiểu thư mà mình bị đoạt mất.
Lông mày Ngô Duy khẽ cau lại, hắn cảm thấy nữ nhi Ngọc gia này có vẻ quen thuộc, tựa hồ đã thấy ở đâu rồi.
Nhưng vì Ngọc Kiều cúi đầu xuống nên không thể nhìn rõ mặt nàng, Ngô Duy không thể tiếp tục nhìn chằm chằm, vì vậy liền đảo mắt nhìn chỗ khác.
Tuy rằng chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng Ngọc Kiều cũng cảm giác được, nàng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Không tránh khỏi có chút kinh hãi, nhưng nàng thầm thuyết phục chính mình không nên hoảng sợ. Mặc dù Ngô Duy có ý đồ xấu xa nhưng hắn ta vẫn chưa sẵn sàng tấn công Ngọc gia và bản thân nàng.
Ngọc Thịnh dù gì cũng là một thương nhân, và là một thương nhân tài giỏi, tự nhiên làm một nhân có một lý trí khéo đưa đẩy, trầm ổn, ông gặp người thì nòi tiếng người, gặp ma quỷ thì nói tiếng ma quỷ.
Ông bình tĩnh đón tiếp Ngô Duy vào trong sảnh, thỉnh thượng ngồi chủ bàn, sau kêu nha hoàn mang thức ăn lên.
Tuy là người giàu có nhưng lại ngồi cùng bàn với quan cao trong triều, chưa kể đến Ngọc Kiều, những người khác đều rất câu nệ. Vì vậy Ngọc Kiều vẫn cúi đầu xuống cũng không có gì lạ.
Vốn là thân hữu một khối ăn cơm chung nên không có chú ý tới chỗ ngồi nam nữ bất đồng.
Trong bữa tiệc, cả Ngọc Thĩnh và Ngọc nhị gia đều chiêu đãi Ngô Duy.
Ăn được nửa bữa, Ngô Duy nhìn Bùi Cương và cong môi khen ngợi: "Nghe Thẩm tri phủ nói rằng con rể của Ngọc gia rất giỏi võ công, lúc đến núi Vân Tích săn bắn đã chiến đấu với những con sói. Thật là tốt khi có thể rút lui sau khi giết con sói."
Ngọc Thịnh nghe Ngô Duy khen ngợi Bùi Cương, trái tim ông "đập thình thịch". Nghe những gì vị tổng binh này nói, thì hắn ta đang nhắm vào Bùi Cương?
Ngọc Thịnh vội vàng khiêm tốn nói: "Chỉ là gặp vận may mà thôi. Không coi là bản lĩnh."
Ngô Duy nhìn Bùi Cương, nói: "Nếu như giết chết con sói đầu đàn mà có thể rút lui an toàn. Có thể thấy ngươi cũng không phải là một kẻ tầm thường. Trong quân của ta ít ai có thể làm được, tại sao không thể coi là có bản lĩnh? Nếu mời ngươi về.."
Bùi Cương nheo mắt lại, giọng điệu như thường: "Tại hạ Bùi Cương."
Ngô Duy cười, nụ cười dấu con dao nói tiếp tục lời vừa rồi, "Ta muốn ngươi dạy cho ta những người lính không tinht tướng sĩ trong quân của ta. Không biết ý của ngươi như thế nào?"
Ngọc Kiều sốc khi nghe những lời đó. Nàng dừng đũa khi nghe họ nói chuyện, nên bàn tay đang đặt ở dưới bàn nắm lấy tay Bùi Cương vì căng thẳng.
Bàn tay mềm mại không xương nắm lấy mu bàn tay Bùi Cương, trái tim Bùi Cương run lên, nhưng trên khuôn mặt không lộ rõ vẻ gì, thậm chí còn nắm lại. Sau đó đáp lại không chút hỗn loạn: "Có thể giúp đỡ đại nhân là một vinh dự. Chỉ cần đại nhân đừng chê trách tại hạ làm không được tốt."
Ngô Duy nếu có tâm tư gây khó dễ cho Bùi Cương, tự nhiên sẽ không vì Bùi Cương thoái thác mà bỏ qua. Vì vậy, Bùi Cương chỉ có thể giải quyết bằng cách gặp chiêu nào phá chiêu đó.
Bùi Cương đáp lại, nhưng Ngô Duy không tiếp tục quay chung quanh Bùi Cương nói nữa.
Ngô Duy chỉ đến thăm dò phía của Ngọc Thịnh, vì lấy Ngọc Thịnh làm mục tiêu chính nên không quan tâm lắm đến Bùi Cương và Ngọc Kiều, sau bữa tiệc, hắn cũng không ở lại lâu.
Sau khi rời khỏi Ngọc phủ, vì không tìm thấy gì từ Ngọc Thịnh, liền kêu tới một thị vệ và hỏi hắn: "Ngọc Thịnh có dự định gì?" Người
Thị vệ trả lời: "Mùa thu năm nay hạn hán. Có người nói rằng đầu xuân năm tới sẽ có nhiều mưa. Những người buôn gạo đã bắt đầu thu gom gạo, Ngọc Thịnh cũng mở một cửa hàng gạo ở Dung Thành, Dung Thành có một lượng lớn lương thực, mùa thu năm nay, gần đây lương thực cũng đã bắt đầu được thu hoạch, Ngọc Thịnh đã bắt đầu thu mua với giá cao hơn thị trường. Ngọc Thịnh dường như muốn mua dự trữ, đợi năm sau kiếm lời từ lũ lụt."
Ngô Duy nghe vậy cười nhạt một tiếng: "Đối với những người làm ăn, họ chỉ muốn thu lợi trước mắt. Nếu thời tiết tốt trong năm tới, chẳng phải tất cả lúa thu được trong vụ mùa đều thối rữa trong kho sao?"
Thịvệ nói: "Đại nhân nói đúng." Ngô Duy không còn quan tâm đến Ngọc Thịnh làm gì nữa, lại hỏi: "Kêu người an bài đến Ngọc phủ, ngươi đã làm xong chưa?" Thị
Vệ đáp: "Đã an bài xong, tổng cộng sắp xếp được hai người."
Ngô Duy gật đầu, trong đầu nghĩ đến Bùi Cương.
Trước đây Ngô Duy đã sai người điều tra hắn, ngoài việc từng ở khu bãi săn, chỉ có một câu của người quản lý bãi săn trước đây, "Đừng nhìn người này nhìn không kêu ca một tiếng, nhưng thực ra hắn là một dã thú tàn bạo hung mãnh".
Ngô Duy lúc đầu cũng không quan tâm, chỉ cho là lời nói phóng đại lên thôi, nhưng hôm nay nhìn thấy người này, cho dù không nói vài lời cũng không thể bỏ qua sự tồn tại của hắn, nghĩ lại thật sự có chút chút tin lời nói đó.
Hơn nữa,
lần đầu tiên nhìn thấy người này, trong lòng hắn đã cảm thấy không thích, thậm chí còn cảm thấy người này vô cùng nguy hiểm. Không tránh khỏi có chút bận tâm, cho nên mới quyết định làm cho người này xấu hổ nhất thời, nếu người này cự tuyệt thì hắn liền nem sắc mặt, làm cho Ngọc gia một phen mất mặt.
Dù sao người khác cũng chỉ cho rằng là bọn họ không biết điều, chỉ là một thương hộ mà cả gan không cho tổng binh mặt mũi, tổng binh làm bọn họ mất mặt, cũng là đương nhiên.
Chưa bao giờ nghĩ rằng người nam nhân đó có bản lĩnh nhưng hắn cũng không hề hoảng sợ. Ngô Duy bắt đầu mong chờ ngày hắn đến quân doanh, xem hắn bị mình chơi đến bộ sáng chật vật, hẳn là rất vui.
Lại nói sau khi Ngô Duy rời đi, Ngọc Kiều giống như đi một vòng ở hang hìm hổ báo, nàng tuy không mất da, nhưng rất là sợ hãi.
Bị dọa như vậy không bởi vì khác, mà là Ngô Duy còn để Bùi Cương đến doanh trại của hắn!
Mặc dù nói là đi dạy, nhưng Ngô Duy không phải là dạng người tốt gì, căn bản là không có hảo tâm!
Nghĩ vậy, khi bữa tiệc gần kết thúc, khi phụ thân và mẫu thânđang tiễn khách, nàng kéo Bùi Cương quay lại sân. Những nha hoàn thức thời không đi theo.
Bùi Cương nhìn Ngọc Kiều vô thức kéo tay hắn, không hề nhắc nhở nàng, để nàng kéo, và cố ý đi chậm lại, để nàng có thể đi trước mặt mình.
Lúc này, Phúc Toàn cũng bị Tang Tang và một số nha hoàn thân cận Ngọc Kiều chặn lại, theo không kịp. Vì vậy, trong sân của Bùi Cương rất vắng vẻ.
Ngọc Kiều cũng không kéo hắn vào phòng, mà kéo hắn đến dưới gốc cây, rồi thả tay.
Vừa buông tay ra, trong lòng tràn đầy lo lắng lẩm bẩm nói: "Tổng binh kia có hay không bổng vì ngươi xuất hiện phá hắn, mà cố ý làm khó dễ ngươi? Ngươi thật sự đến quân doanh của hắn, vậy chẳng phải rất nguy hiểm sao? Dù không muốn giết ngươi thì đó cũng là lãnh địa của hắn, muốn ngươi gãy chân, thì gãy chân, muốn gãy tay, thì gãy tay, cho dù ngươi có bản lĩnh, nhưng cuối cùng song quyền khó mà đánh bại bốn tay. Hổ dữ còn sợ bầy sói mà!"
Nhìn Ngọc Kiều đang lo lắng cho mình, Bùi Cương ánh mắt khẽ động, khóe miệng mang theo ý cười nhẹ, thì thào nói: "Ta không sợ bầy sói, Kiều nhi, ngươi biết mà."
Ngọc Kiều sửng sốt trong chốc lát, mới phản ứng ra Bùi Cương còn đối đầu trực diện với bầy sói, có khi hắn còn hung dữ hơn cả bầy sói!
Ngập ngừng, nàng bực bội thì thào: "Không phải ta nói ngươi không sợ sói. Ta là đang nói tên tổng binh không có ý tốt, giờ vẫn còn kịp hay ngươi giả vờ bệnh hay gãy chân gì đó đi.. Nói tóm lại, ngươi hãy dùng cách nào đó ngụy.. Ừm.."
Trước khi Ngọc Kiều nói xong, Bùi Cương đột nhiên dùng lòng bàn tay che miệng và đẩy nàng tới cái cây, rồi cúi đầu xuống.
Ngọc Kiều kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó chỉ nghe thấy Bùi Cương thì thầm bên tai nàng, nói: "Có người tới, không phải Phúc Toàn, không phải là hộ vệ Ngọc gia, là người biết võ"
Gần như Không có tiếng bước chân, khác hẳn với bọn hộ vệ của Ngọc phủ, dường như bọn họ đã cố tình trấn áp tiếng bước chân.
Bùi Cương đặt lòng bàn tay đang ôm Ngọc Kiều xuống, lúc này mới nhận ra mình vô thức đẩy người lên thân cây, y phục tương uất, chỗ mềm mại của Ngọc Kiều kia còn chạm vào ngực hắn.
Ngọc Kiều nhìn Bùi Cương, ngay khi hắn cúi đầu xuống, nàng đã nhìn thấy đôi mắt đen hơn màn đêm của hắn ở nơi không mấy sáng sủa này, độ sâu không thấp, và hơi nóng của hắn bao trùm lấy nàng.
Ngọc Kiều nghĩ đến chính là hai người bọn họ trong mộng rất gần, trái tim kịch liệt nhảy dựng, cứng ngắc dựa vào thân cây, hơn nữa còn bị hắn cùng cây bao vây cứng rắn.
Hơi thở của Bùi Cương đột nhiên trở nên nặng nề hơn khi hắn nhận thấy tư thế hiện tại của hai người.
Hai người rất thân thiết, hơi thở tựa như quấn lấy nhau, bao quanh hai người.
Thị lực của Bùi Cương rất tốt, có thể nhìn thấy khuôn mặt tuyệt đẹp của Ngọc Kiều, đôi mắt trong veo, mũi nhỏ và đôi môi đỏ mọng không chút tì vết.
Ngọc Kiều khẩn trương vì câu "có người" của Bùi Cương, và càng khẩn trương hơn vì nhìn vào chính mắt hắn, đôi mắt hắn nóng như thiêu đốt nàng.
Ngọc Kiều rất căng thẳng nói nhỏ với hắn: "Kia, người nọ đi rồi sao? Nếu chưa đi, chúng ta cũng không cần phải dùng tư thế này.. để nói chuyện."
Bùi Cương nhớ tới yến tiệc vừa rồi nàng đã chủ động nắm tay hắn, lại nhìn vào đôi môi đang khép lại của nàng. Cảm thấy đầu hắn nóng lên, hắn đã làm một việc mà hắn luôn muốn làm.
Một tay chống trên thân cây, một tay đặt lên vai Ngọc Kiều, hắn cúi đầu xuống dùng đôi môi mình chạm đôi môi đỏ mọng kia.
Ngọc Kiều sửng sốt. Hắn đang hôn.. nàng?
Ngọc Kiều: !
Hắn đang hôn nàng!
Đại não của Ngọc Kiều trong chốc lát trở nên trống rỗng, chỉ còn lại tiếng ầm ầm trên đầu, ý thức của nàng dường như dần trôi đi, nàng chỉ có thể để hắn hôn một lúc.
Vì Ngọc Kiều ngậm chặt miệng, Bùi Cương không bắt được trọng điểm, nhưng vẫn theo bản năng khẽ cắn môi Ngọc Kiều, ngay sau đó mới bằng lòng rời đi.
Áp trán của hắn vào trán của nàng. Bùi Cương hô hấp có chút nặng nề, ánh mắt vô cùng sâu thẫm, giọng nói hơi khàn khàn gọi: "Kiều Kiều.."
Hắn gọi nàng là.. Kiều Kiều?
Ngọc Kiều: !
Hắn gọi nàng là Kiều Kiều!
LỜI NHẮN
Cuối cùng đã hôn rồi, tui chờ dài cổ lun ak (❁´◡`❁)