Dù nói không quan tâm đến Bùi Cương nữa, Ngọc Kiều vẫn ra lệnh cho người đến tiệm vải mua y phục dày may sẵn.
Mặc dù mấy ngày trước đã có người may quần áo bông rồi, nhưng ở phía nam không thể so với phía Bắc, ước tính sẽ có tuyết sớm và trời cực kỳ lạnh. Ngọc Kiều đã trải qua cả một mùa đông ở phía bắc, và trời lạnh đến mức nàng gần như nghi ngờ liệu mình có thể sống sót đến đầu mùa xuân hay không, và không bao giờ muốn trải qua cái lạnh đó nữa.
Vì dáng người của Bùi Cương cao hơn nhiều so với những người bình thường nên mọi người đã đi gần hết tiệm vải ở Dung Thành để mua y phục và áo choàng phù hợp với hắn.
Nhà bếp cũng thay nhau thức đêm để làm lương khô, Bùi Cương sẽ xuất phát vào canh năm.
Bùi Cương biết rằng cho dù Ngọc Kiều không đến tiễn hắn, hắn vẫn phải nói với nàng rằng trước khi rời đi, nếu không với tính tiểu thư của nàng, tất nhiên sẽ tức giận rất lâu.
Trời nhá nhem tối, tuy không có mưa nhưng trong cơn gió lạnh nửa đêm vẫn rất lạnh.
Mặc dù Ngọc Kiều không yêu cầu nha hoàn trông đêm. Nhưng Tang Tang và Thanh Cúc rất hiểu tiểu thư nhà mình, tuy bên ngoài nói không tiễn cô gia, nhưng trong thâm tâm, bọn họ hơn ai hết biết là tiểu thư không nỡ.
Thế là hai nha hoàn thay nhau canh đêm, tưởng chừng sẽ đánh thức tiểu thư khi Bùi Cương chuẩn bị rời đi.
Bùi Cương bước vào sân nhỏ của Ngọc Kiều. Thanh Cúc tình cờ ở sát phòng Ngọc Kiều đi ra. Khi nàng nhìn thấy Bùi Cương, nàng ôm thân mình và nói: "Tiểu thư đêm qua ngủ rất khuya. Liền một canh giờ trước đã ngủ."
Bùi Cương gật đầu, đi ra ngoài phòng Ngọc Kiều, sau đó giơ tay gõ cửa.
Nhìn một hồi lâu, Ngọc Kiều không có phản ứng lại, Thanh Cúc nói: "Có lẽ tiểu thư ngủ sâu, nô tỳ đi vào kêu một tiếng." Nàng
Mở cửa phòng, sau khi vào phòng đóng lại.
Bùi Cương suy nghĩ một lúc rồi mở cửa bước vào.
Thanh Cúc còn chưa gọi, nàng nhìn Bùi cô gia đã đi vào, nàng choáng váng.
Bùi Cương liếc nhìn chiếc giường lớn ở phòng trong, qua tấm rèm, hắn thấy chăn bông trên giường dường như đang chuyển động. Không chỉ vậy, ngay cả tiếng thở dốc từ trên giường cũng nặng nề hơn rất nhiều.
Bùi Cương suy nghĩ một chút, rồi nói nhỏ với Thanh Cúc: "Ngươi đi ra ngoài trước, ta khoảng một chén trà sau sẽ ra."
Thanh Cúc: .
Thanh Cúc nghĩ rằng Bùi cô gia là người rất tự giác. Sẽ rời đi sau một tách trà, vì vậy không cần nói với Ngô quản sự đi?
Vì vậy, nàng âm thầm ra ngoài.
Ngọc Kiều có thói quen để một nến nhỏ trong phòng. Ánh nến mờ ảo, nhưng cũng thật ấm áp.
Ngọc Kiều quay lưng ra ngoài, quấn chặt trong chăn bông, mắt mở trừng trừng. Nàng ngủ một giấc rồi tỉnh dậy thì nghe thấy tiếng bên ngoài, vẩn còn tức giận nên cố tình phớt lờ.
Trong hoàn cảnh này, không ai có thể làm gì được, kể cả nàng. Nhưng Ngọc Kiều không có tức giận với việc hắn đi, nàng tức giận chỉ Bùi Cương cố ý giấu mình.
Rõ ràng là nàng có thể có nhiều thời gian hơn để chuẩn bị cho hắn, nhưng hắn lại thông báo nàng cách ngày đi trước một ngày!
Ngọc Kiều cảm thấy Bùi Cương đã đến bên giường, vén màn lên và ngồi xuống giường.
Đợi hồi lâu không thấy hắn dỗ dành mình, nhất thời chán nản.
- -Không phải cứ ngồi đó, là ta hết giận, nếu nói vài lời..
Vừa mới nghĩ, bàn tay của Bùi Cương đã đặt lên cánh tay nàng qua lớp chăn bông dày, hắn nhẹ nhàng vuốt ve vài lần..
Ngọc Kiều: .
Nàng đã nhìn thấy Bùi Cương thuần những con ngựa hung bạo. Cũng làm như vậy, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó conngựa thật sự chậm rãi thả lỏng.
Bùi Cương đang dỗ dành nàng như một con ngựa hung bạo!
Đang định không để ý tới hắn, hắn đột nhiên cất giọng êm dịu nói: "Lần này trở về, chúng ta lập tức trở về Hoài Châu thành hôn. Sau khi kết hôn, ta sẽ nghe lời nàng nói."
Nghe điều này, Ngọc Kiều liền dùng lực quay lại và nhìn vào mắt hắn.
Nhìn thấy đôi mắt mềm như có thể chảy ra nước cảu Bùi Cương, trái tim Ngọc Kiều run lên, nháy mắt nuốt lại lời muốn nói xuống bụng
Nàng than thở.. Tại sao nàng lại không để ý đến dáng vẻ của hắn khi còn là mã nô? Thật hấp dẫn? Nhất là ánh mắt thường ngày lạnh lùng băng giá khiến người ta không dám nhìn nữa, nhưng hiện tại đôi mắt híp lại, nàng cho dù tức giận cũng bị hắn dập tắt.
Có vẻ như nàng không còn tức giận nữa.. Nhưng
Ngọc Kiều có một tính khí khó chịu, ngay cả khi nàng không còn tức giận, nàng vẫn phải giả vờ như vậy.
Từ trên giường nàng ngồi dậy ôm chiếc chăn bông và nhìn chằm chằm vào hắn một cách bất mãn: "Nhưng bây giờ huynh đã không nghe lời ta, mà mỗi lần nương ta lẩm bẩm về phụ thân, nói rằng trước khi thành thân phụ thân ta nói so với hát nghe thật tốt. Sau khi thành hôn lại không giống nhau chút nào!" Hai
Má phúng phính, quấn chặt chăn bông lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, bất quá nhìn như thế nào cũng cảm thấy có điểm quyến rũ mê người.
Bùi Cương nghiêng nhẹ, hôn lên má của Ngọc Kiều, sau đó nâng tay chạm vào đầu nàng và thì thầm: "Nàng mãi mãi là tiểu thư của ta, ta tự nhiên sẽ mãi mãi nghe lời nàng"
Bùi Cương nói như vậy, làm hai má Ngọc Kiều hơi ửng hồng, nàng lẩm bẩm: "Đều nói huynh ăn nói vụng về, nhưng lại nghiêm túc nói chuyện yêu đương khiến cho người ta đỏ mặt tim gan run rẩy."
Bùi Cương nhàn nhạt nói. Đây không phải là những lời yêu đương, chỉ là những suy nghĩ trong lòng hắn.
Biết rằng hắn sắp rời đi, Ngọc Kiều không lộn xộn nữa, và nói: "Ta đã kêu Ngô quản sự chuẩn bị y phục và lương thực khô để giữ ấm cho ngươi. Nhớ mang theo chúng. Nếu trên đường gặp nguy hiểm, đừng ép bản thân quá. Nếu huynh dám trở về với bộ dạng không tay, không chân, thì ta sẽ không gả cho huynh" Sau khi Bùi Cương gật đầu, hắn lại nói thêm một câu nữa: "Ta cũng sẽ bao vệ khuôn mặt này".
Ngọc Kiều vươn hai tay ra khỏi chăn, ôm lấy mặt hắn và nghiêng người.
Kiểm tra khuôn mặt của hắn với đôi mắt mở to.
Có chút dữ dằn uy hiếp: "Ta phải nhìn kỹ một chút. Nếu có thiệt hại, ta sẽ tìm ngươi tính sổ." Ở
Khoảng cách gần như vậy, mà còn là nữ tử mình thích. Chỉ có thánh nhân mới có thể giữ được, còn Bùi Cương và Thánh nhân một chút nửa điểm cũng không có quan hệ.
Ánh mắt hắn lóe lên, sau khi Ngọc Kiều thả ra, hắn đột nhiên nâng tay áo trái lên, lộ ra một cánh tay cường tráng, đặt ở trước mặt Ngọc Kiều.
"Đây là muốn làm gì?" Ngọc Kiều nhìn hắn một cách ngu ngốc trước hành vi khó hiểu của hắn.
Bùi Cương chỉ vào cánh tay của mình, giọng nói hơi khàn khàn: "Hãy dùng sức cắn một cái"
* * *
Ngọc Kiều sửng sốt, chợt lộ ra vẻ hơi lo lắng, sờ trán, thân nhiệt vẫn bình thường. Sau đó nàng bối rối hỏi: "Ngươi nóng đến hư não? Sao lại bảo ta cắn huynh?"
Bùi Cương im lặng, rồi nghĩ ra lý do rồi nói: "Rời đi quá lâu, không bằng lòng, mang trên người ấn ký, mọi thời khắc nhắc nhở bản thân rằng ở Dung Thành có nàng chờ ta, nên ta phải mau quay lại sớm." Ngọc Kiều khẽ cau mày, nghĩ cũng có đạo lý.
Nhưng sau khi nắm lấy tay hắn, nàng lại do dự, ngập ngừng hỏi: "Huynh thật muốn ta cắn, rất đau.."
Nhưng
rồi nghĩ đến hình tượng hắn trong mơ, nàng cẩn thận suy nghĩ một chút. Sau khi nghĩ lại, nàng không phải người tàn nhẫn, nếu nàng thật sự cắn hắn, hắn nhất định cố ý chọc giận nàng.
Suy nghĩ kỹ càng, hắn cố ý chọc giận nàng, khiến nàng lo lắng mà phạt hắn.
Nghĩ đến đây, nàng lập tức duỗi tay ngăn lại nói: "Huynh không cần phải trả lời, ta hiểu rồi."
Biết Bùi Cương khác với những người khác, có lẽ nàng cắn càng mạnh, ngược lại hắn vui vẻ.
Không chần chừ nữa, trực tiếp cắn một cái, hung hăng dùng sức, trong lúc đó còn ngước nhìn Bùi Cương, thấy hắn nhắm mắt hít sâu, vẫn là bộ dáng hưởng thụ.
Sau đó nghe hắn nói với giọng khàn khàn cùng hơi thở nặng nề: "Cắn mạnh hơn."
Ngọc Kiều: .
Sở thích của Bùi Cương thực sự khác với người thường.
Cánh tay của hắn rắn chắc đến nỗi, nàng cắn đến đau răng, mới ra dấu răng.
* * *
Bùi Cương ở lại phòng Ngọc Kiều một lúc trước khi rời đi.
Phúc Toàn đã đợi Bùi Cương ở sân bên cạnh.
Thấy Bùi Cương quay lại, vội vàng nghênh đón. Hắn vừa muốn hỏi khi nào rời đi, nhưng thấy khóe miệng Bùi Cương dường như có một đường cong hướng lên, hắn sửng sốt một chút.
Phải mất một lúc để phản ứng. Hắn thầm nói Bùi cô gia vừa đi tìm tiểu thư, chắc là tiểu thư cho ngon ngọt gì đó mới vui như vậy.
Cái mùi chua ngọt này khiến hắn muốn tiết kiệm tiền nhanh chóng mà cưới một thê tử mà thân mật.
Thu hồi tâm tư, hắn hỏi: "Bùi cô gia, người định bây giờ khởi hành sao?"
Môi của Bùi Cương thu lại độ cong, gật đầu, trầm giọng nói: "Đi."
*
Ngày đầu tiên Bùi Cương rời đi, Ngọc Kiều nhìn bàn ăn trống không, cảm thấy lòng mình vắng vẻ, ăn không nổi.
Sau một ngày, nàng cảm thấy thân mình không còn cút sức lực, không muốn làm bất cứ việc gì, chỉ muốn nằm trên giường, uể oải.
Sau nhiều ngày, nàng càng lười biếng, thậm chí không muốn cử động các ngón tay của mình.
Nằm uể oải trên chiếc ghế dài phủ lông mềm mại, Ngọc Kiều nghĩ về nơi Bùi Cương đi, và tự hỏi khi nào hắn sẽ quay lại.
Lúc này, Tang Tang đưa thư vào phòng,
Nói: "Đây là trước khi Bùi cô gia đi, để nô tỳ mấy ngày nữa đưa cho tiểu thư." Nghe Tang Tang nói Bùi Cương đã để lại một bức thư cho nàng, ánh mắt nàng sáng ngời. Ngồi ở trên ghế, vươn tay về phía Tang Tang "Đưa cho ta."
Tang Tang đưa bức thư cho Ngọc Kiều.
Ngọc Kiều mở lá thư ra, và điều đập vào mắt nàng là nét chữ đã cứng cáp và có lực hơn của Pei Jiang. Nhìn thấy phông chữ này, Ngọc Kiều tràn đầy tự hào, thở dài cho rằng nàng đã dạy dỗ hắn rất tốt.
Rồi mắt nàng rơi vào nội dung bức thư.
Mà trong thư Bùi Cương không có một câu dư thừa nào, hắn chỉ chép lại toàn bộ bài thơ của "Phượng Cầu Hoàng".
- -Có một mỹ nhân, thấy không quên.
Một ngày không thấy, nhớ như điên.
* * *
Ngọc Kiều nhìn xuống toàn bộ bài thơ, khóe môi không tự chủ được nhếch lên, sau khi trầm mặc nhiều ngày liền cảm thấy vui vẻ.
Bùi Cương nho nhã như vậy, thật sự không quen. Cũng không biết hắn từ đâu biết bài thơ này "Phượng Cầu Hoàng", mặc dù nó nho nhã, Ngọc Kiều vẫn rất thích.
Ngay khi nàng đọc xong bức thư, có người từ bên ngoài nói rằng, Tiền Kim Xán đã đưa bát muội nhà hắn đến phủ tìm sư nương.
Ngọc Kiều: .
Nàng so với hắn còn nhỏ tuổi, tiểu thiếu gia này làm sao có thể gọi một tiếng sư nương mà không thay đổi sắc mặt?
Bởi vì phải giữ mối quan hệ tốt với Tiền gia, nên Ngọc Kiều đã yêu cầu chiêu đãi trà nước ngon. Mấy ngày nay nàng không ra khỏi phòng, còn phải sửa soạn để gặp người.
Không chỉ vì mục đích thiết lập mối quan hệ tốt với Tiền gia, Tiền kim Xán được đối xử tốt, mà còn vì tính khí của hắn.
Mặc dù tính cách hơi ngớ ngẩn và thích dùng tiền để đánh người, nhưng khi bắt nạt người khác, hắn thẳng thắn, không che dấu, và nói với người khác "Ta sẽ bắt nạt ngươi." Có chút giống với nàng nên tự nhiên sẽ không chán ghét.
Ngoài ra, Tiền Kim Xán đến tìm Ngọc Kiều không vì mục đích gì khác, chỉ để lấy lòng Ngọc Kiều. Nghĩ đến việc thời điểm Bùi Cương trở về, nhờ sư nương ở bên tai Bùi Cương thổi chút gió, để Bùi Cương sớm dạy cho hắn một số chiêu thức mạnh mẽ và đẹp trai, để hắn có thể ở giữa đám cẩu bằng hữu uy phong một phen.
Tiền Kim Xán cũng không thiếu sư phụ dạy võ công cho hắn, nhưng những võ sư trước hắn đều coi hắn như cục vàng dễ hư, thực sự rất ít người dám dạy hắn, mỗi lần đều là nịnh nọt.
Bị thổi phồng, hắn thực sự tin rằng mình có năng lực, ai biết khi gặp được chuyện mới biết mình là thùng rỗng.
Mà cũng bị choáng ngợp bởi kỹ năng gọn gàng và tàn bạo của
Bùi Cương, điểm quan trọng nhất- Bùi Cương không coi trọng hắn, không để ý hắn, Tiền Kim Xán muốn hưởng thụ ngược đãi để hướng về phía trước mà đi.
Trước khi Ngọc Kiều bước vào đại sảnh, Tiền Kim Xán đã đưa bát muội của hắn khoảng mười bốn hay mười lăm tuổi đưa tới.
Trong một lúc, hắn mới thoát ra khỏi suy nghĩ của mình thì thấy quá phấn khích, hắn muốn nói: "Ta sợ sư phụ không có ở đây thì sư nương sẽ cảm thấy cô đơn, vì vậy ta đã cố tình đưa bát muội tới bồi sư nương". Kết quả vì nhanh miệng, nói thành "Ta sợ sư phụ không có ở đây, thì sư nương cảm thấy tịch mịch, vì vậy ta đến đây để bồi sư nương!"
* * *
Ngay khi câu nói của Tiền Kim Xán rơi xuống, biểu cảm của những người khác trong sảnh đột ngột thay đổi.
Vào lúc đó, Tang Tang đang ở sau lưng Ngọc Kiều, trong lòng đang nghĩ - nếu chờ Bùi cô gia trở về nghe được Tiền thiếu gia nói lời này, đoán chừng đem Tiền Kim Xán rút gân nhổ xương cũng không thể hả giận.
Gan thật lớn, còn dám cạy góc tường của Bùi cô gia!