Bùi Cương vùi mặt vào cổ Ngọc Kiều và ôm chặt nàng vào lòng. Hắn dùng sức như vậy, Ngọc Kiều cảm thấy rằng hắn có vẻ hơi bất an.
Ban đầu nàng cảm thấy khó chịu, nhưng nàng chưa từng thấy thấy sẽ bất an vì điều gì, vì vậy trái tim nàng lập tức mềm ra, nàng ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của hắn.
Sau đó vỗ vỗ lưng hắn, nhẹ giọng dỗ dành: "Bây giờ triều đình là chỗ dựa của ngọc gia chúng ta, ta tự nhiên sẽ không gặp phải chuyện tương tự trong mộng nữa, chúng ta cũng đi được một đoạn đường dài, vậy đừng để ý những gì ta vừa nói."
Ngọc Kiều lớn như vậy, chưa từng dỗ người khác, liền đối Bùi Cương dỗ một cái.
Vì hắn đáng giá. Hắn đối với nàng muôn vàn tốt, và nàng không thể nhẫn tâm mà chỉ chờ hắn sủng ái nàng. Nàng thỉnh thoảng cũng muốn dỗ dành hắn, đau lòng dùm hắn.
Nhưng Bùi Cương làm sao không thể không để ý, hắn biết nếu Ngọc Kiều không có khả năng mơ thấy tương lai, thì chỉ sợ vì hắn đánh mất nàng mà hối hận cả đời.
Tính tình Bùi Cương rất trầm, lúc này không nói được lời nào, chỉ muốn ôm chặt lấy nàng.
Ngọc Kiều có chút thở không nổi, nhưng cũng không có cự tuyệt, nhẹ giọng tiếp tục nói: "Lúc trước không phải ta cho huynh một yêu cầu sao? Tuy rằng huynh nói muốn lấy ta, nhưng là do phụ thân ta đề nghị. Thì không tính, nên vẫn còn có thể yêu cầu. Bây giờ, chỉ cần huynh nói ra, bất cứ chuyện gì ta đều đáp ứng."
Ngọc Kiều đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất. Nếu hắn muốn làm chuyện đó, sau khi thành thân liền theo hắn.
"Thật tốt." Bùi Cương nhỏ giọng nói bên tai Ngọc Kiều, cũng không có những lời thừa thãi.
"Vậy ta vẫn chờ huynh suy nghĩ kỹ, nếu nghĩ ra rồi thì cứ nói với ta, ta đều sẽ đáp ứng."
"Được."
Hai người ôm nhau một lúc lâu mới rời khỏi phòng. Mặc dù Bùi Cương không nói gì nhưng Ngọc Kiều hiểu rằng anh đang ẩn nhẩn, cất giấu trong lòng. Với tính khí nóng nảy, chắc hẳn bây giờ hắn đang rất khó chịu.
Hắn bắt bàn tay nàng, năm ngón tay nắm đan xen nhau và đi về phía sân.
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện ở nhà, nàng còn chưa nói cho phụ thân biết mình cùng Bùi Cương từ thành thân giả sang thật, vì vậy nàng lo lắng phụ thân sẽ gây rắc rối cho hắn sau khi biết chuyện, nên Ngọc Kiều muốn rút tay ra, nhưng ai biết được hắn nắm thật chặt hơn.
Nhìn thấy những hạ nhân khác luôn lặng lẽ đặt mắt lên bàn tay đang nắm giữ của hai người, Ngọc Kiều nghiêng người đến bên cạnh Bùi Cương, nhỏ giọng nhắc nhở: "Bùi Cương, chuyện của ta và huynh, phụ thân ta còn chưa biết. Nếu ông thấy huynh nắm tay ta, thì ông ấy sẽ bẻ tay huynh đó."
Hắn liếc nhìn nàng và ẩn ý nói: "Đừng lo, nhạc phụ sẽ không bẽ gãy tay ta đâu."
Ngọc Kiều: "Ông ấy nhất định sẽ làm vậy, trước đây phụ thân đã đe dọa biểu ca, hắn.." Trước khi nói xong, sắc mặt Bùi Cương trầm xuống: "Đừng nhắc đến hắn, ta sẽ ghen."
Ngọc Kiều: . Người duy nhất có thể đem những lời ghen tuông đến tai nàng rất tự nhiên, thì có chỉ có thể là Bùi Cương.
"Hơn nữa, ta nghĩ nàng hiện tại mới lo lắng, thì đã trễ rồi." Bùi Cương nhìn về phía trước.
Ngọc Kiều hơi bối rối: "Ý của huynh là?"
Bùi Cương không trả lời, vẫn nhìn thẳng về phía trước. Ngọc Kiều nghi ngờ nhìn theo ánh mắt của hắn, nàng tái mặt khi thấy phụ thân nàng ở phía trước đang đi về phía họ.
Nàng muốn rút tay ra, cố gắng hết sức, nhưng Bùi Cương vẫn đứng yên, nhắc nhở: "Đừng dùng sức, ta không muốn buông tay, nàng cũng không có cách nào trốn thoát, và.. Chúng ta sắp thành thân, nên không cần phải che dấu."
Ngọc Kiều rất hoảng hốt, nhưng Bùi Cương vẫn bình tĩnh, không có chút nào chột dạ, vẫn nắm chặt tay nàng, không chịu thả ra.
Ngọc Kiều hoảng sợ nói: "Không phải như vậy! Mà ta chưa nói cho phụ thân biết! Xong rồi, xong rồi, nhất định phụ thân sẽ rất tức giận. Sẽ đánh gãy tay huynh. Thả ta ra! Ta sẽ nói là ta sắp ngã xấp xuống nên huynh mới đỡ ta.. mau buông tay!"
Ngọc Kiều vẫn muốn thuyết phục hắn buông tay, nhưng lúc này rõ ràng đã không kịp, bởi vì phụ thân nàng đã dừng lại cách họ vài bước.
"Phụ thân, phụ thân, đây không phải là những gì như người nghĩ, con vừa suýt ngã, Bùi Cương.." Trước khi
Nói xong, Ngọc Thịnh chỉ liếc nhìn hai bàn tay họ nắm lấy nhau, và sau đó ông rất bình tĩnh. Nói: "Còn chưa thành thân, nên chú ý một chút." Nàng cứ tưởng phụ thân sẽ nổi giận lôi đình, nhưng lời nói của ông làm cho Ngọc Kiều trì trệ.
Cậu còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy phụ thân mình nói: "Ngô Duy đi rồi, các ngươi theo ta đến thư phòng." Sau đó,
Ông xoay người đi về phía thư phòng, Ngọc Kiều ngơ ngác nhìn bóng lưng phụ thân xoay người lại. Rồi nhìn Bùi Cương một cách ngu ngốc.
Bùi Cương nhìn nàng với vẻ dịu dàng, nâng hai bàn tay đang nắm vào nhau, trên môi nở một nụ cười nhẹ, hắn nói một cách tự nhiên: "Tay này sẽ không bị gãy."
Sau đó, theo ý của Ngọc Thịnh, hắn buông lỏng tay Ngọc Kiều, nhàn nhạt nói: "Chưa thành thân, xác thực nên chú ý một chút."
Ngọc Kiều: .
Nàng không tin là hắn sẽ để ý, toàn bộ ở trên xuống trong Ngọc phủ thì người nghiêm túc nhất là hắn, và người không để ý mọi người xung quanh cũng lại là hắn!
So với Bùi Cương, Ngọc Kiều quan tâm đến phản ứng của phụ thân nàng hơn.. Làm thế nào nàng lại cảm thấy rằng phụ thân không ngạc nhiên lắm khi nàng đang tay trong tay với Bùi Cương?
Trong thư phòng, yên lặng hồi lâu.
Ngọc Kiều đứng bên cạnh Bùi Cương hơi lo lắng. Nàng thậm chí còn liếc nhìn phụ thân mình với chút lương tâm cắn rứt, và sau đó là người đầu tiên nói: "Phụ thân, người gọi bọn con tới có chuyện gì vậy?"
Ngọc Thịnh nhìn nàng một lúc lâu, và khi nàng đặt câu hỏi, ông nghiêm túc nói: "Con và Bùi Cương, hai đứa phải thành thân càng sớm càng tốt."
Nghe vậy, Ngọc Kiều mở to mắt, ngạc nhiên nói: "Phụ thấn, phụ thân từ khi nào biết hai bọn con đã tự định chung thân?"
Ban đầu nàng nghĩ rằng sau khi nói với phụ thân về chuyện của nàng và Bùi Cương, tưởng phụ thân sẽ ngăn cản. Sau đó, nàng sẽ nói là không phải Bùi Cương thì không gả, hoặc nàng sẽ nói dối phụ thân nàng, nói rằng nàng và Bùi Cương đã lén lút có tư tình, và sau đó thề rằng dù thế nào nàng cũng sẽ không bao giờ từ bỏ Bùi Cương.
Nhưng phản ứng của phụ thân không giống với những gì nàng nghĩ, và Bùi Cương, người đã rất bình tĩnh kể từ đó, dường như có một chút tự tin.
Mọi người thực sự rất kỳ lạ.
Ngọc Thịnh liếc nhìn Bùi Cương, sau đó nhìn lại nàng: "Lúc xuống xe ngựa, ánh mắt hai đứa nhìn nhau như mật trong lọ mật, người khác nhìn thoáng qua cũng có thể biết được là hư tình giả ý hay là thật lòng chân ý."
Ngọc Kiều vẫn còn khó hiểu: "Nhưng sao con thấy đối với chuyện này phụ thân một chút cũng không kinh ngạc? Hơn nữa, trước khi rời Hoài Châu đến Dung Thành, con đã nói rằng chỉ là thành thân giả thôi mà."
Ngọc Thịnh hai tay đan xen và đặt chúng trên bàn. Sau một lúc im lặng, ông hỏi nàng: "Nếu là giả, con có nghĩ rằng ta sẽ để con đến Dung Thành với Bùi Cương không?"
Ngọc Kiều ngẩn người một lúc lâu, nàng đột ngột quay đầu nhìn Bùi Cương ở bên cạnh: "Vậy là huynh và phụ thân ta đã dự định biến việc thành thân giả thành thật?"
Bùi Cương hướng về phía nàng gật đầu. Trực tiếp thừa nhận, không hề chần chừ.
Ngọc Kiều im lặng.
Tình cảm phụ thân nàng chưa bao giờ giấu giếm, nàng mới là!
Ngọc Thịnh và Bùi Cương nhìn nhau, sau đó Bùi Cương nắm tay Ngọc Kiều trước mặt Ngọc Thịnh: "Không quan tâm nhạc phụ nói gì, ta đều xem chuyện định thân là thật, phu thê một lòng, mãi mãi bên nhau".
Tai Ngọc Kiều lập tức đỏ bừng. Sau đó nàng trừng mắt nhìn hắn, ý bảo trước mặt phụ thân nàng đừng nói những lời tâm tình như vậy khiến người ta nàng ngượng ngùng và xấu hổ.
Lời này cũng không phải là lời tâm tình gì, mà là những ý nghĩ trong lòng Bùi Cương.
Nhưng trong lòng Ngọc Thịnh lại cảm thấy người con rể này rất có tâm, để Kiều nhi không trách ông, hắn nhận hết lỗi về mình, ánh mắt nhìn người của ông thật là tốt!
Người khác nói rằng nhạc mẫu nhìn thấy con rể thì càng hài lòng, còn phụ thân Ngọc Kiều, thì càng nhìn con rể ông càng hài lòng.
Có lẽ đã trải qua một số chuyện trong sáu tháng qua, điều này cũng khiến Ngọc Kiều kiềm chế tính khí của mình. Hơn nữa, phụ thân sẽ không làm hại nàng, Bùi Cương cũng quan tâm đến nàng, tuy lừa gạt nàng, nhưng không bao giờ ép buộc nàng, tại sao vì những chuyện nhỏ nhặt mà nàng phải tức giận? Nó không đáng.
Ngọc Kiều suy nghĩ thông suốt, tuy rằng không tức giận, nhưng vẫn là lén lút trừng mắt nhìn Bùi Cương, nói nhỏ: "Lần này coi như xong, nhưng lần sau huynh còn gạt ta, ta thật sự sẽ tức giận."
Ánh mắt Bùi Cương có chút mềm mại: "Đương nhiên, ta sẽ không giấu diếm nàng."
Thấy nữ nhi của mình hiểu chuyện, Ngọc Thịnh thầm thở phào nhẹ nhõm. Thực ra, ông cũng sợ nữ mất bình tĩnh, tiểu tổ tông mà nổi giận, cả nhà đều sợ.
Bầu không khí thoải mái một chút, Ngọc Kiều nhìn phụ thân, hướng về
phụ thân mà thẳng thắn nói: "Phụ thân, chuyện về giấc mơ con đã nói cho Bùi Cương biết hết."
Nghe vậy, Ngọc Thịnh liếc Bùi Cương, mà không nói gì. Cũng không kinh ngạc, rất bình tĩnh. Rốt cuộc, trước khi Bùi Cương đến Dung Thành, dường như đã nhìn ra một số manh mối.
Mà nữ nhi đem việc này nói cho Bùi Cương, trước đây ông cũng không ngăn cản và khuyên ngăn nàng, và cũng nghĩ tới nữ nhi mình sớm muộn gì cũng nói ra. Bùi Cương thông minh, khôn ngoan và dũng cảm, còn coi Kiều nhi là tính mạng của mình, cũng tin tưởng, kia về sau cũng có người có thể thương lượng.
Chỉ là chuyện quan trọng bây giờ không phải chuyện này, mà là chuyện của Ngô Duy.
Sau đó ông nhìn Bùi Cương và hỏi: "Ngươi có tin những gì Kiều nhi nói không?"
Bùi Cương khẽ gật đầu: "Ta tin. Bởi vì Ngô Duy xác thực là muốn tạo phản, còn nếu không tin, thì nhạc phụ sẽ không tốn nhiều thời gian và công sức từ Dung Thành thu lương thực rồi vận chuyển đến U Châu và Kinh Châu."
Bùi Cương sẽ tin, tự nhiên, hắn không phải tin một cách mù quáng vì tình cảm của hắn dành cho Ngọc Kiều, dù sao thì chuyện của Ngọc Kiều quá mơ hồ. Sự tin tưởng của hắn dựa trên thái độ của Ngô Duy trong khoảng thời gian này và thái độ phòng thủ của Ngọc Thịnh đối với Ngô Duy.
"Ngươi xứng đáng là con rể của ta."
Hành động của Bùi Cương lần này được Ngọc Thịnh tán thưởng.
Ngọc Thịnh tiếp tục nói: "Vì mọi chuyện đã được nói rõ ràng, còn mười ngày nữa mới hết mồng một tháng giêng. Sau đó, vào giữa tháng giêng đầu tiên các ngươi hãy thành thân."
Nghe đến đây, Ngọc Kiều sững sờ: "Sao nhanh vậy?"
Mặc dù nàng đã nghĩ thông suốt. Nàng cũng định nói với phụ thân về việc thành thân giữa nàng và Bùi Cương ngay khi nàng trở về Hoài Châu, nhưng thành thân vào tháng ba thì nhanh hơn những gì như nàng nghĩ.
Ngọc Thịnh: "Nương con cũng đã đồng ý rồi. Ta nghĩ con nên mau chóng tìm vải để may hỉ phục."
Ngay khi lời này rơi xuống, giọng nói của mẫu thân Ngọc Kiều từ bên ngoài thư phòng truyền vào: "Kiều nhi có ở trong thư phòng không?
" Ở đây, Nương. "Ngọc Kiều trả lời và mở cửa.
Cửa mở, Ngọc phu nhân không có đi vào, chỉ đứng ở ngoài cửa hỏi Ngọc Thịnh:" Còn việc gì không? Nếu không có thì, ta mang Kiều nhi đi chọn thử cách thêu hỉ phục. "
" Nương, con vừa mới từ Dung Thành trở về, ngày mai cũng có thể đi chọn mà. "
Ngọc phu nhân bỏ qua nàng, trừng mắt nhìn phu quân mình rồi trách móc:" Không phải do phụ thân con định ngày cưới vào giữa tháng đầu tiên, còn chưa đủ một tháng. Con là nữ nhi của Ngọc gia, bộ hỉ phục làm sao có thể bình thường được, ngay cả những việc khác cũng phải bận bịu. "
Ngọc Thịnh: Không còn chuyện gì để nói, Kiều nhi, cùng nương đi chọn đồ thêu đi".
Ngọc Kiều còn chuyện chưa rõ ràng, trong lòng nàng có chút khó hiểu, đã gần hai tháng không nói chuyện thân mật với nương, trong lòng nàng cũng rất nhớ.
Vì vậy, quay lại và nói với phụ thân và Bùi Cương: "Vậy con đi theo mẩu thân trước."
Sau khi Ngọc Kiều đi, khuôn mặt của Bùi Cương đã bớt mềm mại hơn và khôi phục lại sự bình tĩnh và kiềm chế trước đây.
Nhìn Ngọc Thịnh, "Thành thân gấp gáp như vậy, là vì Ngô Duy?" Đương
Nhiên, Bùi Cương hy vọng thành thân càng nhanh càng tốt, nhưng hắn cũng gấp gáp như vậy, ước chừng cùng Ngô Duy có liên quan.
Ngọc Thịnh nhớ tới phản ứng của Ngô Duy khi nhìn thấy nữ nhi mình, sắc mặt có chút nghiêm trọng: "Ánh mắt hắn nhìn Kiều nhi khiến ta lo lắng, vừa rồi còn nhắc đến Kiều nhi ở đại sảnh. Để tránh đêm dài lắm mộng, sớm thành thân là kế sách tốt nhất."
Đây cũng không phải là đem nữ nhi gả đi, vẫn sẽ ở nhà như lúc trước, lúc nào thành thân thì cũng được, con rể như Bùi Cương đem lồng đèn đi tìm cũng không thấy, huống chi là ở rể, cho nên gả nữ nhi cho hắn thì hắn cũng là nửa con trai của ông, nên ông càng vui hơn khi thấy điều đó xảy ra.
Ông nghĩ đến đây, đột nhiên nghĩ đến Ngô Duy sắc mặt ông lại chợt trầm xuống: "Ta cũng có chút kinh nghiệm nhìn người. Sau vài lần gặp gỡ, ta cũng có chút hiểu về Ngô tổng binh. Mặc dù vừa rồi hắn chỉ nói toàn là lời xã giao. Nhưng ta cảm thấy trong lời có ẩn ý và dò xét. Sau khi chúng ta lừa hắn một lần, nhưng hắn ta sẽ không bao giờ dễ dàng bỏ cuộc. Có lẽ sẽ không công khai nhắm vào, nhưng ám tiễn khó phòng, đặt biệt là ngươi, ngươi nên cẩn thận một chút."
Bùi Cương ánh mắt tối sầm lại, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng: "Đề phòng không phải là giải pháp lâu dài. Nếu sau này Ngô Duy trở người, thân Ngọc gia ở Hoài Châu sẽ bị hắn đem giết gà dọa khỉ đầu tiên."
Ý của hắn, Ngọc Thịnh cũng hiểu được, trầm mặc một lát mới hỏi: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
Bùi Cương nghiêm nghị nói: "Đơn giản là hắn chết hoặc là chúng ta vong."
"Hạ gục một tổng binh, nói thì dễ?" Đương nhiên, Ngọc Thịnh tất nhiên biết Ngô Duy là sự uy hiếp của Ngọc gia, nhưng thực lực lại cách xa nhau, ông chỉ miễn cưỡng có thể bảo vệ mình thôi.
Bùi Cương mở miệng, nhàn nhạt nói: "Chứng cứ"
Ngọc Thịnh nheo mắt một chút, nhưng sau đó ông hiểu hắn muốn nói gì, và ngạc nhiên nói: "Ý của ngươi là thu thập chứng cứ hắn tạo phản"
"Những con ngỗng khi đi đều để lại dấu, đã làm chuyện gì, cũng sẽ để lại dấu vết."
Bây giờ hắn biết rằng sau này Ngô Duy sẽ làm tổn thương người trong lòng mình, Bùi Cương làm sao chỉ có thể đề phòng mà không đánh trả được?
Ngọc Thịnh cân nhắc hồi lâu mới gật đầu: "Ta đồng ý với chuyện này, nhưng muốn điều tra. Cần phải tìm người tuyệt đối tin cậy để âm thầm điều tra, một điểm phong thanh cũng không thể ra ngoài."
Bùi Cương nói: "Chuyện này ta sẽ xử lý."
Bùi Cương làm việc này là ổn thỏa nhất. Ngọc Thịnh im lặng một lúc trước khi nói: "Dù sao thì, cứ thành thân trước rồi mới nói chuyện khác."
Bùi Cương trả lời "Vâng."
Mọi việc đã gần xong xuôi, Bùi Cương cáo từ, nhưng Ngọc Thịnh đột ngột gọi hắn lại.
"Ngươi tđã từng tiếp xúc với nữ tử chưa?" Ngọc Thịnh đột ngột hỏi, nhưng cũng hỏi một cách uyển chuyển.
Bùi Cương xoay người dừng một chút, một lúc sau mới nói thật: "Kiều Kiều."
Ngọc Thịnh: .
Đột nhiên ông cảm thấy con rể này quá thành thật, khiến người ta có chút xấu hổ.
Mình chỉ có một cô nữ nhi. Sau khi cân nhắc lại, ông khéo léo nói: "Ngươi mới rời khỏi khu săn bắn chưa đầy hai năm, tiếp xúc chưa nhiều, có thể không hiểu đạo vợ chồng.. Không hiểu gì thì có thể hỏi Ngọc Hằng."
Ưỡn mặt mo này ra nói rất là ngượng ngùng. Phu nhân nhà mình cũng nghĩ đến điều này, nói rằng sợ Bùi Cương huyết khí phương cương, sợ khổ nữ nhi nên nhờ ông nói.
Nhưng dù có da mặt dày đến đâu thì suy cho cùng cũng là con rể chứ không phải con trai. Sau khi suy nghĩ, ông nghĩ đến vô số cháu trai của ccháu gái.
Lần đầu tiên, Ngọc Thịnh cảm thấy muốn có cháu bế.
Bùi Cương suy tư một lúc, không biết đang suy nghĩ gì, sau một lúc gật đầu, nội tâm bình tĩnh trả lời: "Ta biết."
Bước ra khỏi thư phòng, khi đóng cửa lại, hắn nói thêm một câu: "Ta sẽ tìm Ngọc Hằng."
Ngọc Thịnh sợ hắn giống trống khua chiêng đi tìm nên vội vàng nhắc nhở như một lão phụ: "Phải vào phòng riêng và cảnh cáo hắn không được nói nhảm!"
Ngọc Thịnh cảm thấy đau lòng cho nữ nhi.
Tác giả có chuyện muốn nói: Để bù đắp thiếu cập nhật ngày nghỉ, ngày mai ta sẽ bổ sung cập nhật!
Nghỉ lễ tháng 5 rồi, mọi người