Mỹ Nhân Và Mã Nô

Không khôi phục ký ức, không thể giở trò


trước sau

Là Huynh. "

Ngọc Kiều không chút do dự nói ra, Bùi Cương trong mắt nàng giống như một kẻ háo sắc.

Nghe câu trả lời của nàng, Bùi Cương im lặng một hồi mới bất đắc dĩ nói:" Việc ta nói thích nữ sắc hoặc háo sắc không giống nhau, mà ta chỉ háo sắc với mình nàng. "

" Có gì khác nhau đâu, huynh vẫn là kẻ háo sắc nha. "Ngọc Kiều suy nghĩ một chút, để kích thích trí nhớ của hắn, liền bắt đầu tính toán hắn:" Cho dù không thành hôn, huynh cũng lóng ngóng động tay chân với ta. Khi còn là mã nô, huynh còn lén lút nhìn ta. "

Điều này Ngọc Kiều lúc trước là không biết, nhưng sau đó nàng đã tò mò hỏi Bùi Cương, hỏi hắn khi còn là mã nô có phải hắn có ý đồ xấu với nàng không, và hắn thừa nhận lúc nàng không có chú ý, hắn sẽ tham lam nhìn nàng, nhìn nàng cười.

" Sau này, sau khi trở thành hộ vệ của ta, một lần huynh uống rượu và huynh ấn ta vào cửa không cho ta rời đi, và còn đòi lấy ta, huynh không biết ta đã bị dọa đến sợ hãi như thế nào. Điều quan trọng nhất là hôm sau huynh còn giả vờ quên! "

Nói tới câu tiếp theo, Ngọc Kiều cảm thấy càng tức giận:" Lại nói về sau, rõ ràng đã nói là thành thân giả, nhưng huynh không có quy cũ chút nào, còn cưỡng hôn ta. Vừa mới buông miệng ta ra, huynh cũng như giống bây giờ lẻn vào khuê phòng của ta, giở trò xấu với ta, cho dù huynh có phải là kẻ háo sắc hay thích sắc nữ thì cũng là kẻ sắc phôi "

Người ta thường nói Bùi Cương là một khối băng, lạnh lùng. Nhưng Ngọc Kiều cảm thấy hắn là một ngọn lửa, nội tâm rất là nóng bỏng, cực kỳ mâu thuẫn nhưng ở trên người hắn lại rất hòa hợp.

Nghe thấy những lời này, Bùi Cương im lặng một lúc, vẻ mặt bình tĩnh không thể biết được hắn đang nghĩ gì.

Ngọc Kiều thấy hắn không nói lời nào, có lẽ là do chột dạ.

Nói quá nhiều cũng không tốt lắm, liền duỗi tay vỗ vỗ vai hắn an ủi:" Tuy rằng huynh háo sắc một chút, nhưng là ta tin tưởng huynh chỉ háo sắc với mình ta, nên huynh hãy nói tiếp những lời muốn nói. "

Bùi Cương thở một hơi:" Và ngay cả khi ta, ngay cả khi ta không nhớ rõ, nhưng ta có thể xác định.. "Vừa nói, hắn vừa chạm trán Ngọc Kiều, và hơi thở phả vào mặt nàng:" Đành phải nhờ sắc đẹp của nàng. "

Bùi Cương còn chưa khôi phục trí nhớ, nhưng lại trêu chọc khiến Ngọc Kiều đột nhiên cảm thấy áy náy, nhưng đồng thời lại sinh ra vài phần kích thích.

Nhưng sau khi nghĩ lại, nàng lặng lẽ cầm lấy tay hắn đặt lên chiếc bụng bầu bĩnh của mình, nhắc nhở hắn:" Không được, chúng ta vẫn còn có tiểu hài tử. "

Đầu Ngọc Kiều có chút lui về sau, lại nói tiếp:" Hơn nữa, huynh còn chưa khôi phục ký ức, huynh không thể giở trò xấu. "

Bùi Cương cau mày:" Tại sao? "

Ngọc Kiều cười một tiếng" Tại ký ức của huynh còn chưa khôi phục, nếu chúng ta thân mật thì ta cảm thấy có lỗi với huynh trước kia, và có cảm giác.. yêu đương vụng trộm. "

* * *

Bùi Cương luôn không có biểu cảm gì trên khuôn mặt, nhưng nhìn vào bờ môi khẽ mím chặt của hắn, cũng biết tâm tình bây giờ của hắn rất là khó chịu?

Lúc này, cửa bị gõ và giọng của Tang Tang vang lên:" Tiểu thư, canh gừng đã nấu xong rồi. "

Ngọc Kiều đẩy hắn ra, sau đó bước ra khỏi giường và mang giày vào, sau đó nhìn hắn và nhỏ giọng nhắc nhở hắn:" Nhanh lên. Mau trốn đi, đừng cho Tang Tang nhìn thấy huynh, tuy rằng huynh không nhớ nhưng họ vẫn nhớ đến huynh. "

Ngọc Kiều dường như sợ người khác biết phụ thân nàng đã về.

Sau đó quay người đi ra cửa, sau đó nàng quay lại nhìn một lượt khi bước ra khỏi phòng trong. Nhìn thấy Bùi Cương yên lặng ngồi ở vị trí ban đầu, nàng trở lại kéo cánh tay của hắn, có chút áy náy:" Ngươi nhanh lên trốn ở sau bình phong. "

Nàng thật sự cho rằng chính mình là đang yêu đương vụng trộm.

Bùi Cương đứng dậy, mím chặt môi và đi ra sau màn hình.

Ngọc Kiều cầm lấy bát canh gừng, Tang Tang liếc nhìn trong phòng, sau đó nghi ngờ nói:" Ta vừa rồi nghe thấy tiểu thư nói chuyện với ai? "

Ngọc Kiều mặt không chút thay đổi, ôn nhu nói:" Vừa rồi ta nói chuyện với hài tử trong bụng. Đêm đã khuya rồi. Ngươi cũng nên về phòng nghỉ ngơi đi. Nếu có chuyện gì, ta sẽ gọi cho. "

Tang Tang gật đầu. Sau đó đóng cửa rồi.

Ngọc Kiều mang bát canh gừng về, Bùi Cương đã trở lại ngồi trên giường.

Ngọc Kiều đặt khay trên bàn nhỏ ở bên cạnh giường, cầm bát lên đưa cho hắn:" Huynh mau uống canh gừng đi, cho ấm người, đừng để bị cảm lạnh. "

Bùi Cương cầm bát canh gừng còn hơi nóng bốc hơi.

" Chậm lại, tcòn nóng.. Huynh làm gì vậy? "Chưa kịp nói hết lời, Bùi Cương đã uống một hớp hết bát canh gừng.

Ngọc Kiều ngạc nhiên nhìn hắn.

Đánh giá về kinh nghiệm trong quá khứ, Bùi Cương đang tức giận.

Phu thê các gia đình khác cãi nhau, phu quân tức giận thì giày vò thê tử nhưng Bùi Cương lại giày vò chính bản thân khi tức giận.

Không biết hắn có bị bỏng không, Ngọc Kiều định rót cho hắn một cốc nước lạnh, nhưng hắn đã nắm lấy cổ tay huynh.

Ngọc Kiều quay lại và khó hiểu nhìn hắn, chỉ thấy đôi mắt của hắn đang nheo lại, dường như có một chút im lặng.

Giọng Ngọc Kiều không khỏi nhẹ nhàng, hỏi:" Sao vậy? "

Bùi Cương nhướng đôi mắt đen nhìn Ngọc Kiều:" Ngoại trừ khuôn mặt ta thì sao? Nếu ta không thể quay lại trong vòng hai năm, nàng sẽ tái giá chứ? "

Ngọc Kiều:.

Tưởng chỉ có mình lo lắng được mất, nhưng Bùi Cương bây giờ so với mình thì còn lo được mất hơn, trái tim Ngọc Kiều lập tức cân bằng lại.

Có lẽ không có nhiều ký ức, ngoài ra lời nói của Ngọc Kiều có vẻ vô tâm, khiến cho người nam nhân suy nghĩ nhiều.

Ngọc Kiều cảm thấy Bùi Cương như vậy có chút đáng yêu.

Rút tay ra, ôm lấy khuôn mặt của hắn, mặt mày đều mang ý cười, cười khẽ:" Tuy rằng huynh không thể giở trò xấu với ta, nhưng ta có thể giở trò xấu với huynh. "Nàng cúi đầu, ở trên môi hắn, mổ xuống một chút.

Mặt mày cong cong, trong mắt càng theo mang ánh sáng, trên khuôn mặt có ý cười.

Bùi Cương ôm eo nàng, mắt hắn tối sầm lại, sững sờ hỏi:" Có thể làm lại nữa được không? "

Ước chừng do ánh mắt thâm trầm của hắn và giọng nói vẫn như trước kia, Ngọc Kiều xấu hổ ở trên môi hắn mổ một chút.

Ai có nghĩ mới rời khỏi, tay Bùi Cương đã đè lên gáy của nàng, nhẹ nhàng hôn xuống môi của nàng.

Môi và răng gắn bó với nhau, quen thuộc thân mật.

Có lỗi thì có lỗi, yêu đương vụng trộm cũng được, dù sao cũng đều là một người.

Với suy nghĩ này, Ngọc Kiều vô tình đặt tay lên vai hắn, và từ từ quấn lấy cổ hắn.

Một lúc lâu sau, cả hai cùng nằm trên giường. Ngọc Kiều nằm trong vòng tay hắn, vuốt miếng ngọc bội mà hắn đã để lại trước kia.

" Tại sao lúc đó huynh bỏ ngọc bội lại? "Biết rằng ngọc bội này do Bùi Cương để lại, Ngọc Kiều luôn giữ nó bên mình.

Bùi Cương:" Để nói cho nàng biết, nàng không có
nằm mơ. "

" Đơn giản như vậy? "Ngọc Kiều không tin.

Bùi Cương im lặng, sau đó mới thành thật nói:" Còn có một mục đích khác, để nàng biết rằng ta đã trở lại, đừng có ý nghĩ tái giá. "

Ngọc Kiều "Phốc" một cái và nói:" Ký ức của ngươi còn chưa nhớ rõ, làm thế nào huynh có thể cảm thấy rằng sau khi huynh trở lại, ta sẽ không có ý định tái giá? "

Bùi Cương cau mày một lúc và nói:" Lúc đó ta không có nghĩ nhiều như vậy, chẳng lẽ nàng sẽ tái giá? "

Ngọc Kiều cười càng vui vẻ hơn, vòng tay qua cổ hắn, gằn từng chữ:" Sẽ không, vĩnh viễn sẽ không. "

Bùi Cương của nàng, vẫn là trước sau yêu nàng.

Đêm càng lúc càng tối. Ngọc Kiều vốn định chờ mưa tạnh, tiễn Bùi Cương rồi ngủ tiếp. Nhưng bây giờ, bên ngoài trời vẫn đang mưa rất to, nàng không nỡ hắn dầm mưa lần nữa.

Ngáp một cái, Ngọc Kiều dụi dụi con mắt, giọng nói có chút buồn ngủ:" Ta buồn ngủ rồi, để ta ngủ một lát. Huynh cũng ngủ đi, đợi mưa nhẹ rồi mới đi, đến lúc đó nhớ đánh thức nha. Ta tiễn huynh.. "

Tới chữ "Huynh" thì nhỏ dần. Bùi Cương cúi đầu xuống, thấy nàng đã ngủ say trong tay mình, tay vẫn ôm chặt lấy eo huynh.

Bùi Cương cúi đầu nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một nụ hôn, ôm nàng chìm vào giấc ngủ, lần đầu tiên không phòng bị mà chìm vào giấc ngủ sau khi ký ức mơ hồ.

Thời điểm Bùi Cương rời đi cũng không đánh thức nàng.

Đến tầm canh ba, mưa bên ngoài nhỏ đi nhiều nên hắn rời đi.

Khi Bùi Cương trở lại trại, trời đã hửng sáng.

Nghe tin tướng quân đã trở về, Triệu Hổ vào lều đưa thiếp mời mà hắn vừa nhận được đưa cho Bùi Cương.

Trong lều, Bùi Cương lúc này đang chuẩn bị thay y phục.

Khi Triệu Hổ nhìn thấy y phục trên người tướng quân, không biết vì sao, hắn cảm thấy có chút quen thuộc, cẩn thận suy nghĩ - đây không phải là y phục của hộ vệ Ngọc gia sao?

Bởi vì Triệu Hổ đã từng ở Hoài Châu hai ngày, lại từ Hoài Châu âm thầm hộ tống trên đường đi, hắn đương nhiên biết y phục của hộ vệ Ngọc gia là như thế nào.

Bây giờ tướng quân đang mặc đồ của Ngọc gia, chẳng lẽ tối hôm qua tướng quân đi tìm phu nhân? Sau đó qua đêm ở trong phòng của phu nhân?

Mặc dù tướng quân của hắn bị mất trí nhớ nhưng không ngờ rằng điều đó hoàn toàn không ảnh hưởng đến hứng thú của hai phu thê, vậy mà tướng quân đã giấu giếm tất cả mọi người!

Trên mặt Triệu Hổ không tự chủ lộ ra ý cười hèn mọn.

Bùi Cương thay áo ngoài, quay người lại, nhìn thấy nụ cười trên mặt Triệu Hổ, nhíu mày:" Ngươi cười cái gì? "

Nụ cười Triệu Hổ lập tức thu lại, hắn liền lắc đầu vội vã:" Không có gì! "

Bùi Cương ngồi ở bàn và liếc nhìn hắn:" Lần sau còn cười khó coi như vậy, thì đừng có xuất hiện ở trước mặt ta. "

Triệu Hổ "Vâng" một tiếng, sau đó cầm thiếp mới trình lên:" Đây là thiếp mời của phủ Thứ sử Vũ Châu đưa vào lúc sáng sớm. "

Nghe đến đây, mắt Bùi Cương nhíu lại và nhận thiếp mời.

Mở thiếp mời và nhìn lướt qua. Đó là một thiếp mời, mời hắn đến tham dự sinh thần.

Là đại thọ bảy mươi tuổi của Tề lão thái, mẫu thân của Thứ sử Vũ Châu.

Đóng thiếp mời lại và đặt nó sang một bên. Sau đó hắn dặn dò Triệu Hổ:" Đi lấy năm trăm lượng, vào thành tìm quà sinh thần cho Tề lão thái. "

Sau khi hạ lệnh, hắn hỏi Triệu Hổ:" Nhân tiện, ngươi có biết phương pháp dân gian nào chữa bệnh mất trí nhớ không? "

Triệu Hổ sửng sốt một chút:" Tướng quân, sao đột nhiên hỏi chuyện này? "

Sắc mặt Bùi Cương rất nghiêm túc, đúng đắn:" Phải khôi phục ký ức, mới làm một số việc được. "

Nghe xong lời này, Triệu Hổ cũng trở nên nghiêm túc. Nói:" Thuộc hạ kiến thức có hạn, không bằng để thuộc hạ điều tra kỹ càng rồi báo cho tướng quân? "

Bùi Cương gật đầu:" Đi. "

* * *

Khi Ngọc Kiều tỉnh lại, trời đã hửng sáng. Liếc nhìn bên cạnh trống trơn và khẽ lầm bầm:" Rõ ràng đã dặn là phải kêu mình dậy. "

Tuy là oán trách, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười nhẹ.

Đứng dậy, rửa mặt, sau đó sai người đến mời Bách Lý Hàn đến đại sảnh dùng bữa sáng.

Ngọc phu nhân tối hôm qua bị cảm nên nằm trong phòng nghỉ ngơi, không ra ngoài ăn sáng.

Khi đang dùng bữa sáng, Ngô quản sự cầm thiếp mời đi vào và nói:" Tiểu thư, người của phủ Thứ sử Vũ Châu đã gửi thiếp mời tới, mời tiểu thư và phu nhân đến dự đại thọ bảy mươi tuổi của Tề lão thái. "

Ngọc gia sửng sốt một chút, sau đó tự lẩm bẩm:" Nhà chúng ta khi nào lại được mấy quan chức này coi trọng? "Sau đó

Nghĩ lại, chính là bởi vì Ngọc gia bọn họ rất quan trọng trong mắt hoàng thượng, cho nên những quan viên này đang là muốn kết giao.

Mà Thứ sử Vũ Châu gửi thiếp mời, làm sao Ngọc Kiều không dám nể mặt. Chỉ là thân thể nàng thật sự không tiện, hơn nữa mẫu thân nàng cũng bị cảm, tất nhiên không đi được.

Nếu mà nàng từ chối, có lẽ Thứ sử Vũ Châu tưởng Ngọc gia không cho bọn họ mặt mũi.

Nghĩ đến điều này, Ngọc Kiều có chút buồn bực.

Bách Lý Hàn liếc mắt nhìn thiếp mời, suy nghĩ một chút rồi nói:" Ngọc phu nhân đang bị cảm, có thể không đến dự được, nếu Ngọc nương tử muốn tham gia, ta có thể đi theo chăm sóc. "

Nghe tin tiểu cô sẽ đi cùng mình, trong lòng Ngọc Kiều lập tức an định phần nào.

Nàng vội vàng gật đầu:" Đương nhiên."Nàng cùng lắm là lộ mặt rồi trở về, những người khác cũng nên hiểu rằng nàng đang mang thai.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện