Tin tức Bùi Cương trở về đã truyền tới Hoài Châu. Sau khi nghe tin, Ngọc Thịnh vội vàng thu xếp chuyện buôn bán, sau đó ông lập tức lên đường đến Vũ Châu.
Nhưng trước khi rời Hoài Châu, ông đã gặp Ngô Duy đang kiểm tra cổng thành.
Ngọc Thịnh suy nghĩ một chút, nở một nụ cười bước xuống xe, nói với Ngô Duy "Ngọc mỗ xin bái kiến Tổng binh đại nhân." Trên mặt của Ngô Duy lộ ra một nụ cười dối trá và liếc nhìn những chiếc xe chở đầy hàng hóa ở phía sau lưng Ngọc Thịnh, thản nhiên hỏi: "Ngọc lão gia đây định đi đâu vậy?"
Ngọc Thịnh cười đáp: "Hiện tại nữ nhi của tôi và phu quân của nó đang ở Vũ Châu, nên tôi định đi qua xem sao và đem vài thứ đồ đưa qua."
Ngô Duy nói "Ồ", sau đó giống như đang nói đùa: "Nghe nói con rể của Ngọc lão gia đã trở lại, thân phận cũng khác hẳn. Nghe nói hắn là con trai của đại tướng quân Chấn Quốc còn được phong làm Ninh Viễn tướng quân. Ta đoán chừng sau này khi gặp con rể của Ngọc lão gia, tôi phải cung kính ba phần rồi."
Ngọc lão gia vội vàng nói: "Đại nhân nói quá rồi, tôi luôn kính trọng đại nhân."
Ngô Duy cười cười và nói: "Nếu Ngọc lão gia muốn nhanh chóng đi gặp nữ nhi và con rể, thì ta cũng không làm phiền nữa. Chúc Ngọc lão gia lên đường bình an."
Ngọc Thịnh cúi đầu và chắp tay: "Vậy Ngọc mỗ xin cáo từ trước."
Sau đó ông lui vài bước, rồi quay người lên xe ngựa.
Sau khi lên xe ngựa, cho dù là Ngọc Thịnh hay Ngô Duy, trong nháy mắt nụ cười ở trên mặt đều chìm xuống.
Đôi mắt của Ngô Duy là tức giận, nhưng ánh mắt của Ngọc Thịnh lại bình tĩnh.
Nhìn xe ngựa rời khỏi thành. Ngô Duy dùng sức siết chặt tay lại, ánh mắt càng thêm thâm độc.
Sau khi Ngọc gia được triều. Đình khen ngợi cũng đã phá vỡ kế hoạch của hắn ta, hắn ta không bao giờ nghĩ rằng người nam nhân kia đáng lẽ ra phải chết, không ngờ hắn lại quay lại!
Thân phận của hắn đã trở nên cao quý như vậy, nếu như hắn giải quyết Đồng Minh Hội ở Vũ Châu rồi trở về Hoài Châu đối phó hắn ta, khi đó cũng đã muộn rồi!
Sau khi Ngô Duy tức giận trở về phủ tổng binh, tìm mười thuộc hạ để đánh quyền, đánh cho đến khi mệt mỏi hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Lau mồ hôi xong, hắn ta tức giận ném chiếc khăn mồ hôi, rồi gọi một thị vệ để dặn dò: "Ngươi đến Vũ Châu đi gặp Triều Dương công chúa nói cho nàng ta biết cho dù dùng cách nào, phải làm cho Ngọc gia và Bách Lý Cương không thể trở về!"
Thị vệ sửng sốt, vội vàng hỏi: "Còn Ngọc gia tiểu thư?"
Ánh mắt Ngô Duy lập tức trở nên cực kỳ khắc nghiệt: "Nếu nàng ta vẫn còn cứng đầu, vậy thì ta cũng không cần?" Sau đó hắn ta lạnh lùng nói: "Xử lý hết bọn họ đi!"
Những ngày gần đây, dường như Ngọc Kiều cảm thấy hai huynh muội bọn họ có hiểu lầm gì đó về nàng.
Ánh mắt của tiểu cô nhìn nàng rất là kỳ lạ, trước kia ánh mắt của tiểu cô nhìn nàng là kiểu yêu mến, còn hiện tại thì là kiểu ngưỡng mộ.
Mà vào buổi tối thì Bùi Cương lại rất dính người.
Mặc dù lúc hắn trở về thì bọn họ vẫn nằm chung một giường, nhưng nhiều nhất thì chỉ ôm nhau hoặc hôn lên trán.
Một là vì bụng của Ngọc Kiều đã hơn tám tháng, hai là nếu Bùi Cương để tay lệch một chút, nàng sẽ chuyển động cái bụng của nàng để nhắc nhở hắn rằng nàng đang mang thai.
Nhưng những ngày gần đây, mặc dù hắn không động tay động chân nhưng hắn lại thích ôm nàng từ phía sau và nghe nàng kể về quá khứ. Nếu có gì không hiểu, hắn sẽ thấp giọng vào tay nàng và hỏi kỹ càng.
Bùi Cương chắc chắn biết nàng rất thích hắn ép cuống họng nói chuyện, hơn nữa rất dễ bị bối rối bởi giọng nói của hắn, vì lẽ đó mỗi lần mà hắn muốn hỏi gì, nàng sẽ không chống đỡ được, hỉ gì đáp nấy.
Cũng giống như bây giờ.
"Tại sao lúc ta với nàng đã đính hôn rồi, mà ta vẫn gọi nàng là tiểu thư?"
Giọng nói trầm thấp êm tai truyền vào tai nàng, làm cho người ta cảm giác lúc xa lúc gần, Ngọc Kiều theo bàn năng trả lời: "Đó là do huynh muốn kêu như vậy.."
Sau khi nói, nàng mới phản ứng lại chính mình xem chút nữa đã nói hết, và siết chặt mu bàn tay để lấy lại bình tĩnh.
Sau một chút đau đớn, nàng ngay lập tức trở nên tỉnh táo. Nàng gỡ bàn tay của hắn đang đặt trên bụng mình: "Đừng hỏi ta.. làm sao ta biết huynh lại kêu như vậy, thôi ta ngủ đây."
Trực tiếp nhắm mắt lại, không thèm phản ứng đến hắn.
Ai ngờ nàng lại mặc kệ hắn, nhưng hắn vẫn ôm nàng một lần nữa, nhỏ giọng hỏi: "Nàng không tò mò sao?"
Ngọc Kiều cắn răng lại, sau đó xoay người lại, trực tiếp đẩy hắn ra: "Ta không tò mò, không hề tò mò" Nàng nhìn hắn chằm chằm, hung dữ nói: "Ta lặp lại, ta không có đem huynh làm nam sủng, nếu huynh còn vu oan ta như vậy nữa, vậy huynh hãy trở về doanh trại đi"!
Càng nói càng tức, thực sự nàng muốn đá hắn một cước.
Bùi Cương nhịn không được, trong mắt mang theo ý cười: "Ta không nói."
Ngọc Kiều ngồi dậy, hai tay ôm ngực nhìn hắn chằm chằm, tức giận nói: "Huynh không nói, nhưng nãy huynh cũng nói rồi, có gì khác biệt đâu? Nói cho ta biết, sao huynh cứ nhớ những điều này, có phải là huynh muốn đối phó với ta phải không! Rõ ràng huynh có sở thích khác với người bình thường, còn lại phụ thuộc vào tôi!"
Bùi Cương cũng ngồi dậy muốn ôm nàng nhưng nàng liên tục đánh vào mu bàn tay của hắn và đẩy hắn ra.
"Đừng động vào ta, ta vốn tưởng huynh không nhớ nên không có tính toán với huynh, nhưng có vẻ huynh không vừa lòng, cứ muốn ta tính sổ!" Nàng tức giận liếc mắt đi chỗ khác.
Thời tiết nóng nực, trong ngực nàng có một cái lò nhỏ, nhiệt độ cơ thể của hắn lại rất cao, cho dù ngày thường hắn có quạt cho nàng, nhưng nàng cũng cảm thấy quá nóng.
Ngay khi nhiệt độ cơ thể đi lên, thì tính tình nàng cũng đi theo.
Bùi Cương biết nàng rất tức giận, vì vậy hắn lập tức nở nụ cười, nhìn nàng chằm chằm, dỗ dành: "Đừng tức giận, ta không phải chỉ nhớ những chuyện này, những ngày qua ta luôn nói chuyện với nàng. Ta cũng đã nhớ ra chút chuyện trong quá khứ."
Ngọc Kiều vẫn còn tức giận, nghe được hắn đã nhớ ra một số chuyện ở quá khứ. Sau đó liếc hắn một cái, không khỏi tò mò hỏi: "Huynh đã nhớ tới cái gì?"
Cũng đừng có không đầu không đuôi nhớ những chuyện kỳ quái.
Bùi Cương đem chuyện mình nhớ lại nói một cách ngắn gọn: "Ta được nàng thăng làm hộ vệ, sau đó bị ngươi chuyển ra sân ngoài. Về sau ta cùng nàng chờ ở trên núi Vân Tích, sau đó gặp phải sói, ta và nàng liền
chung đụng những điều bình thường."
Cẩn thận nghe, Ngọc Kiều bỗng nhiên giơ tay lên ngắt lời của hắn.
Đưa tay xuống, liếc nhìn hắn: "Huynh nhớ rất nhiều chuyện, nhưng sao lại không nhớ nổi những sở thích Kỳ lạ của huynh?"
Nghe vậy, Bùi Cương giơ tay, mở ống tay áo ra lộ ra một nửa thân cánh tay rắn chắc. Trên cánh tay lộ ra một dấu răng.
Khi nhìn thấy vết răng, Ngọc Kiều sửng sốt một chút, sau đó nâng mắt nhìn hắn: "Huynh có ý gì? Lúc đó ta cắn cũng không có nghiêm trọng lắm, tại sao vẫn còn dấu răng?"
Lúc nàng và hắn ân ái, nàng chỉ lo xấu hổ, làm sao có thể nhìn chằm chằm cơ thể của hắn?
Vết răng rất nông, chỉ khi nhìn kỹ mới biết trên cánh tay của hắn có vết răng của nàng nên nàng cũng không có chú ý tới.
Bùi Cương rũ mắt xuống nhìn dấu răng trên cánh tay, đưa tay lên xoa xoa đầu ngón tay, trầm giọng nói: "Lúc trở về Kinh Thành, tuy ta không có nhớ dáng vẻ của nàng, nhưng lúc ta ở bên nàng. Có vài hình ảnh giống nhau xuất hiện lên trong đầu ta, có cảnh nàng nắm lấy cánh tay của ta lên cắn.."
"Là huynh để ta cắn!" Ngọc Kiều vội vàng bào chữa cho mình.
Gần đây nàng bị hai huynh muội bọn họ dọa sợ. Không biết trong đầu họ đang nghĩ cái gì kỳ quái, nàng rõ ràng là một người tốt lại bị họ nghĩ trở thành một con người kỳ quái!
Bùi Cương nhướng mắt, nở một nụ cười nhạt với nàng: "Gần đâu ta mới nhớ vì sao lại để cho nàng cắn. Ta phải đi gửi lương thực đến U Châu, ta nhịn không được muốn để nàng tạo ra ấn ký ở trên người ta"
Ngọc Kiều đột ngột gật đầu: "Đúng, đúng, đúng, đúng là như vậy, vì vậy huynh mới chính là người kỳ quái, chứ không phải là ta!
Hắn lại hỏi" Thế nàng có biết tại sao dấu răng trên cánh tay ta lại không biến mất không? "
Ngọc Kiều nhìn cái ấn ký, rồi bối rối lắc đầu:" Ừ, tại sao nó vẫn chưa biến mất? "
Ánh mắt của Bùi Cương lại nhìn vào dấu răng trên cẳng tay, ánh mắt hắn dịu đi một chút," Hình như ta không có bôi thuốc, cho nên bây giờ vết này vẫn còn. "
Ngọc Kiều sửng sốt một lúc. Sau đó im lặng ôm lấy chiếc gối mềm mại, chuẩn bị lướt qua hắn xuống giường.
Bùi Cương phản ứng lại, vội vàng nắm lấy tay nàng khó hiểu nhìn nàng:" Có chuyện gì vậy? "Ngọc Kiều sờ lên bụng của nàng, rồi dùng vẻ mặt chán ghét nhìn hắn:" Nếu trong bụng của ta là con trai, ta không thể để nó học theo huynh, chúng ta phải ngủ riêng, nếu không con trai chúng ta sẽ có những sở thích kỳ quái giống như huynh. "
Bùi Cương:.
Sau một lúc im lặng, vội vàng kéo tay nàng và nhỏ giọng hỏi:" Nàng để ta ngủ một mình? "
Ngọc Kiều nhìn vào đôi mắt đen láy của hắn đang nhìn chằm chằm vào nàng như thể một vũng nước ấm bao bọc lấy nàng.
" Nếu không phải ta muốn ngủ cùng với nàng, tại sao mỗi ngày phải đi qua đi lại hơn một canh giờ giữa doanh trại và trong thành? Không bằng ngày mai ta sẽ ở một mình trong doanh trại đơn sơ đó. "
Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng cũng mang theo một chút ủy khuất. Ngọc Kiều nghe như thế liền cảm thấy có chút không ổn, nàng cảm tháy mình có chút vô tâm.
Mỗi ngày hắn đều khổ cực như vậy, nhưng hắn vẫn trở về mỗi ngày. Mà mỗi đêm hắn đều ôm nàng, quạt gió cho đến khi nàng ngủ say, giờ nàng lại muốn đuổi hắn, chính là nàng không đúng.
Nàng đặt chiếc gối mềm trở lại vị trí ban đầu, sau đó cúi đầu chạm vào bụng, nói nhỏ:" Bé ngoan, con đừng bao giờ học theo sở thích kỳ quái của phụ thân. "
Nói xong nhìn Bùi Cương:" Lần này ta tha cho huynh, mau đi ngủ đi. "
Bùi Cương vươn tay từ từ để nàng nằm xuống.
Sau khi nháo một lúc, Bùi Cương lại ôm nàng từ phía sau.
" Ta nhớ nhiều chuyện, còn hứa với nàng sau khi rời khỏi khách điếm sẽ nhanh chóng trở về, nhưng ta đã thất hẹn. "
Nghe những gì hắn nói, Ngọc Kiều nhớ lại buổi sáng của bảy tháng trước. Nàng không tìm thấy hắn, nàng đi tìm hắn gần như phát điên, cuối cùng lại lảo đảo quay về khách điếm đợi hắn.
Hốc mắt dần dần đỏ lên:" Ta đã đợi huynh rất lâu, rất lâu, nhưng huynh không có trở lại.. "
Cuối cùng không hiểu sao lại nghẹn ngào.
Hắn ôm vai của nàng, hô hấp nặng nề, giọng nói đè nén:" Xin lỗi, ta đã khiến nàng đợi lâu như vậy. "
Quay lưng về phía Bùi Cương, ánh mắt Ngọc Kiều trở nên ẩm ướt:" Ta không sợ chờ huynh lâu, ta chỉ sợ là không chờ được huynh "
Lúc đó nàng vừa hoảng sợ vừa sợ hãi, lúc này vừa nghĩ tới lại cảm thấy có chút mất tự chủ, thổn thức nói.
Bùi Cương hôn lên tóc nàng và nhỏ giọng lặp lại ba từ" Ta xin lỗi ".
Một lúc lâu sau, Ngọc nghẹn ngào nói:" Nếu sau này huynh lại rời xa ta, ta sẽ không chờ huynh nữa. "
" Sẽ không có lần sau. "Sau đó hắn cầm một chiếc quạt lên, quạt nhẹ nhàng. Để gió thổi bay những sốt sắng ở trong lòng nàng, rồi thì thầm vào tai nàng:" Ta không muốn nàng phải chịu khổ thêm nữa. "
Ngọc Kiều gối lên cánh tay của Bùi Cương. Nghe hắn nói, anh đưa tay ra, nắm năm bàn tay của hắn, giọng điệu trở nên mạnh mẽ:" Nhưng ta sẽ không bao giờ để huynh có cơ hội rời xa ta. Ta sẽ nắm chặt tay của huynh, ôm chặt huynh, nên huynh đừng có nghĩ sẽ vứt bỏ ta lần nữa!"