- Có nhiều chuyện ông lấy đạo lý ra giảng giải là vô dụng!
Triệu Cương Băng ôm tờ rơi, nói:
- Ông xem bây giờ không phải là chuyện gì ông cũng không được sao, thật là tốt.
- Cậu … cậu … cậu … cậu!
Hàn Điềm Điềm nhìn Triệu Cương Băng, ngay sau đó hai mắt sáng rực lên, kêu to:
- Cậu rất là đẹp trai nha!
Triệu Cương Băng cười cười, nói:
- Tờ rơi cơ bản cũng phát xong rồi, vậy tôi đưa tiền công cho hai cô.
Nói xong, Triệu Cương Băng từ trong túi lấy ra hai mươi đồng tiền dúm dó đưa cho Hàn Điềm Điềm.
- Không lấy tiền đâu, cậu mời chúng tôi uống nước đi! Đúng tồi, cậu tên là gì vậy?
Hàn Điềm Điềm lúc này mới nhớ tới muốn biết tên của Triệu Cương Băng.
- Tôi không khát.
Triệu Cương Băng lắc đầu, cũng không có nói mình tên gì, đem tiền đặt vào tay của Hàn Điềm Điềm, sau đó lấy mấy tờ rơi còn lại trên tay của Hàn Điềm Điềm rồi nói:
- Sau này nếu đụng phải người lạ, đầu tiên phải giới thiệu tên của mình rồi sau đó mới hỏi tên của người ta, đây là lễ phép, được rồi, tôi đi đây, tạm biệt!
Nói xong Triệu Cương Băng xoay người rời đi.
- Thật là đẹp trai nha!
Hai mắt của Hàn Điềm Điềm sáng rỡ nhìn theo bóng lưng của Triệu Cương Băng rời đi, không bị câu nói của Triệu Cương Băng làm ảnh hưởng đến chút nào.
Có lẽ trong mắt của phú nhị đại ở nơi đây thì loại tôn trọng này chẳng qua chỉ là đối với những người cùng tầng lớp mà thôi, còn như người của tầng lớp dưới cùng, tôn trọng hay không tôn trọng cũng không có vấn đề gì, dù sao thì không tôn trọng cũng sẽ không chết, tôn trọng cũng không có được thứ gì.
- Cậu ta chỉ sợ đợi lát nữa cảnh sát đến bắt cậu ta mà thôi!
Câu nói đầu tiên của Lâm Thư Nhã làm cho những hình ảnh tốt đẹp trong lòng Hàn Điềm Điềm bị phá hủy đi.
- Làm sao mà cậu biết vậy? Vừa rồi cậu ta khí phách như vậy thì làm sao mà sợ cảnh sát chứ?
Hàn Điềm Điềm hỏi.
- Cậu xem hắn ta phát còn chưa xong tờ rơi đã đi ngay, không phải là trốn cảnh sát thì là gì? Chúng ta cũng đi tôi, đợi đến lúc cảnh sát tới thì sẽ gặp chuyện rắc tối! Tớ mời cậu đi uống gì đó nha!
Lâm Thư Nhã vừa cười vừa nói.
- Tớ mời cậu chứ, cậu xem, hai mươi đồng ...
Điềm Điềm cười cười rồi giơ lên hai mươi đồng, sau đó lại lắc đầu, nói:
- Không được, hai mươi đồng này tớ phải giữ lại, hơn nữa hai mươi đồng cũng không uống được cái gì, đi thôi, chúng ta đi uống cà phê đi, tớ ở trên web thấy bên này có một tiệm cà phê bán loại cây cà phê Kopi Luwah (cà phê chồn) ở bên kia kìa ...
Vừa nói xong, Hàn Điềm Điềm liền kéo tay của Lâm Thư Nhã đi về hướng bên kia.
Giống cây cà phê Kopi Luwah, mỗi cân 300 đô, khoảng 2000 nhân dân tệ.
Quả nhiên không phải 20 đồng mà mua được.
Mà Triệu Cương Băng hình như cũng bị Hàn Điềm Điềm quên mất.
Triệu Cương Băng đúng là để tránh cảnh sát tìm tới rồi gây ra phiền phức cho nên hắn chạy tới khu vực chợ thương nghiệp khác mà thôi.
Đem số tờ rơi còn lại phát khoảng hơn mười phút là xong.
Triệu Cương Băng vui sướng đi tìm ngay tên mập mạp kia để lấy tiền công, tên mập mạp kia ngược lại cũng giữ lời, đưa cho Triệu Cương Băng năm mươi đồng hơn nữa còn có dự định hẹn với Triệu Cương Băng phát tờ rơi ngày khác nữa.
Triệu Cương Băng cầm năm mươi đồng trên tay, phấn khởi trở về nhà nhưng là nghe được một thanh âm quen thuộc.
- Cương Băng!
Triệu Cương Băng theo tiếng kêu nhìn lại thì thấy Hoàng Linh Linh đang cỡi một chiếc xe máy điện màu vàng, cười cười nhìn qua bên này.
- Chị Linh Linh, sao chị đến chỗ này?
Triệu Cương Băng chạy đến bên cạnh Hoàng Linh Linh.
- Chị làm ở khu này, đồn công an của tụi chị ở gần đây, vừa đúng lúc tan việc nên định về nhà, mà sao cậu ở chỗ này vậy, mới sáng sớm đã không thấy bóng dáng đâu.
Hoàng Linh Linh hỏi.
- Em đi làm thêm.
Triệu Cương Băng vừa cười vừa nó:
- Mới làm xong việc, tính về nhà!
- Làm thêm? Cương Băng thật giỏi nha! Tự lực cánh sinh hả! Kiếm được bao nhiêu tiền vậy?
Hoàng Linh Linh hỏi.
- Năm mươi đồng, hì hì!
Triệu Cương Băng sờ sờ đầu cười.
- Không tệ, không tệ, đứa bé ngoan, đi thôi, chị chở cậu một đoạn!
Hoàng Linh Linh cười rồi vỗ vỗ lên thân chiếc xe máy điện nhỏ.
- Xe này ngồi hai người không sao chứ?
Triệu Cương Băng nhìn chiếc xe máy điện dưới người Hoàng Linh Linh một chút, phía trước chiếc xe này có một cái đèn lớn nhìn thật đáng yêu, nhưng mà cái ghế thì lại hết sức nhỏ.
- Đương nhiên, nhưng mà cậu là nam sinh nên cậu phải chở chị!
Hoàng Linh Linh cười nói:
- Xe này của chị gọi là tiểu Hoàng Phong.
- Tiểu Hoàng Phong? Với Đại Hoàng phong là anh em sao?
Triệu Cương Băng cười hỏi.
- Làm sao mà cậu biết? Chị thích nhất là đại hoàng phong, bên trong xe đó có máy biến áp nữa, chị dự định là chờ sau này có tiền sẽ mua đại hoàng phong, làm anh trai của tiểu hoàng phong, ha ha!
Hoàng Linh Linh nói.
- Có tương lai à! Xe kia cũng không rẻ ha! Chị Linh Linh ngồi đi, em chở chị về!
Triệu Cương Băng