Lời nói của Triệu Cương Băng cũng không làm cho Lâm Thư Nhã phản đạn, Lâm Thư Nhã chẳng qua chỉ nhìn Triệu Cương Băng một lát, nghiêng đầu rồi không nói gì với Triệu Cương Băng nữa.
Triệu Cương Băng vẫn còn nghĩ lời nói của hắn sẽ làm cho Lâm Thư Nhã cảm động rồi sau đó lấy thân báo đáp nữa, kết quả người ta lại không nói gì thêm nữa, điều này lại làm cho Triệu Cương Băng có chút mất mát.
Xem ra lão tử còn chưa đủ sức quyến rũ đây mà!
Một tiết học bắt đầu, một tiết học lại kết thúc.
Cuộc sống của học sinh trung học đệ nhị cấp chính là như vậy, không có gì gay cấn cả, chỉ bình thường, tĩnh mịch chẳng qua là do tất cả mọi người bởi vì nổ lực cho kỳ thi tốt nghiệp trung học vào tháng sáu này.
Thi vào đại học tốt là có thể tìm một công việc tốt, là có thể có một cuộc sống tốt, đây là suy nghĩ trong đầu của tất cả mọi người, cũng là kết quả của việc đào tạo tẩy não nhiều năm qua.
Triệu Cương Băng đối với lần này thì chỉ cười nhạt, công việc tốt cũng không phải chỉ có học từ một trường tốt mới có năng lực kiếm được, quan niệm giáo dục bây giờ cũng nên truyền đạt lại. Giống như việc tiêu thụ vậy, để cho ngươi đối với tương lai sau này tràn ngập hy vọng, sau khi kiếm được đủ tiền của ngươi sẽ đem ngươi vứt ra khỏi cổng nhà trường, để cho ngươi gần như đi trải nghiệm một xã hội trần trụi đầy khắc nghiệt, tối tăm.
Lúc bắt đầu tiết học thứ 3.
Một tên mập xuất hiện trong phòng học.
Sự xuất hiện của tên mập này làm cho toàn bộ lớp học được một trận ồn ào
- Chu béo! Rốt cuộc cậu cũng đi học lại.
Có người kêu lên.
- Đúng rồi Chu béo, mới vừa rồi cậu xin nghỉ một tháng để làm gì vậy?
Lại có người la lên.
Triệu Cương Băng nhìn cái người có tên là Chu béo, có chút tò mò nên hỏi Lâm Thư Nhã:
- Người kia là ai vậy?
- Thành viên của lớp chúng ta.
Lâm Thư Nhã vừa viết cái gì đó vừa nói:
- Tháng trước xin nghỉ về nhà, chỗ ngồi của anh vốn là của cậu ấy.
- A!
Triệu Cương Băng gật đầu một cái, đối với tên Chu béo kia liền mất đi hứng thú.
Dĩ nhiên bình thường thì con trai cũng không hề thu hút được sự hứng thú của Triệu Cương Băng.
Chu béo bước vào trong lớp thì một đám người ở đó liền hạch hỏi hắn, xem ra nhân duyên của hắn ở trong lớp cũng không tệ lắm, mà Hà Hiểu Nhu cũng đã từ phía sau đi tới, sau đó liền sắp xếp cho Chu béo ngồi ở phía sau Triệu Cương Băng.
- Này cậu, tôi tên là Chu Đồng Ngôn.
Chu béo nhiệt tình đưa tay ra với Triệu Cương Băng.
Đồng Nhan ...
Ánh mắt của Triệu Cương Băng lại quét qua ngực của Chu béo một cái.
Ngực thật to nha!
- Tư tưởng của cậu hình như tà gian lắm rồi đó.
Chu Đồng híp mắt nhìn Triệu Cương Băng, nói:
- Có phải cậu đang nghĩ tới Đồng Nhan, rồi ngực to gì gì đó đúng không? Tôi không phải là Đồng Nhan, mà là Ngôn, Ngôn là lời nói ấy!
- A a! Chào cậu, tôi tên là Triệu Cương Băng!
Triệu Cương Băng cười rồi bắt tay với Chu Đồng Ngôn.
- Chỗ này trước đây là của tôi, nhưng cũng là chỗ mà tất cả nam sinh trong lớp này đều mơ ước, không nghĩ tới là đã bị cậu ngồi rồi, hì hì, thế nào, ngồi sau lưng hoa khôi của trường thoải mái không? Chậc chậc chậc, nếu không phải bởi vì ở nhà có chuyện muốn tôi quay về thì tôi thật không nỡ bỏ cái chỗ ngồi này đâu!
Chu Đồng Ngôn cười một cách bỉ ổi.
- Hoa khôi trường học?
Triệu Cương Băng cười cười, nói:
- Trường của chúng ta có mấy hoa khôi vậy?
- Tổng cộng có ba người.
Chu Đồng Ngôn nói:
- Một là Lâm Thư Nhã, hoàn toàn xứng đáng là hoa khôi đệ nhất của trường, nghe đâu đại học FJ đã gửi lời mời cho cô ấy, hy vọng cô ấy có thể lựa chọn trường của bọn họ. Đại học FJ sẽ trực tiếp cử Lâm Thư Nhã đi học liên thông Thạc sĩ, cái này cũng bởi vì cô ấy xinh đẹp vượt qua khỏi cảnh giới mà, nghe đại học FJ bên kia nói là nếu Lâm Thư Nhã đến đó sẽ là hoa khôi của trường luôn, đến lúc đó cũng sẽ được sắp xếp làm hình tượng người phát ngôn của trường học bọn họ, còn có một hoa khôi khác của trường, đó chính là cô giáo Hà Hiểu Nhu của chúng ta, cô giáo Hà Hiểu Nhu với sự quan tâm dịu dàng là nữ thần trong lòng của rất nhiều nam sinh, so với Lâm Thư Nhã thì loại mỹ nữ dịu dàng này thật ra lại có chút chống đối với người khác ngoài ngàn dậm, cô giáo Hà Hiểu Như càng làm cho người ta cảm thấy thân mật thì người ta càng sợ, tại sao cô giáo Hà Hiểu Nhu có thể có một phòng làm việc