- Hù chết chúng tôi rồi! Chúng tôi còn tưởng là thật chứ, không ngờ lại là một trò đùa.
Nữ sinh A thở hổn hển, vỗ vỗ ngực ra vẻ trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói.
- Đúng rồi, tôi cũng tưởng là thật đó chứ, kỹ năng biểu diễn của Chu béo thật sự là rất tốt, nhưng mà phần sau đó là có ý gì? Dư Hiểu vệ làm sao lại như thế chứ? Lẽ nào là diễn cùng nhau sao?
Nữ sinh B nghi ngờ hỏi.
- Hắn cũng chỉ là một diễn viên hài kịch thôi, đặc biệt chế tạo truyện cười đó!
Triệu Cương Băng thuận miệng nói.
- Thì ra là vậy, nhưng mà đúng là có cảm giác vui đó chứ, khó có thể thấy được Dư Hiểu Vệ vậy mà lại làm như vậy, tớ đoán chính là vì muốn lấy lòng Thư Nhã mà thôi.
Nữ sinh A vừa cười vừa nói.
Lâm Thư Nhã cười cười, nói:
- Cũng muộn lắm rồi, đi nhanh lên đi.
- Ừ, Cương Băng, cậu cũng đã ở đây rồi thì tối nay đưa chúng tôi về đi. Mới vừa rồi bị Chu béo làm cho hết hồn, hại tim tôi bây giờ vẫn còn hồi đập thình thịch đây nè, làm sứ giả cho hoa khôi của trường chúng ta, thế nào? Không có ý kiến chứ?
Nữ sinh B nói.
- Tôi thì không thành vấn đề.
Triệu Cương Băng cười cười, nói tiếp:
- Cái này là vinh hạnh của tôi.
Lâm Thư Nhã liếc Triệu Cương Băng một cái, cũng không nói lời nào.
Triệu Cương Băng đi nhanh vài bước rồi lấy con tiểu Hoàng Phong của mình giấu ở bên kia dắt ra, sau đó một đoàn người cỡi xe vừa đi vừa nói, hướng về phía trước mà đi tới.
Dọc đường đi, nữ sinh A cười với Lâm Thư Nhã, nói:
- Thư Nhã, vừa rồi cậu có tác phong thật tốt nha, bộ dáng Chu béo như vậy cũng không dọa được cậu, cậu thật sự là không sợ hả, hay là cậu nhìn ra được Chu béo chỉ giở trò hả?
- Tớ? Tớ thấy không có gì phải sợ hết.
Lâm Thư nhã vừa cười vừa nói:
- Lá gan của tớ vẫn khá lớn.
- Xìa ...
Triệu Cương Băng bĩu môi khinh thường, quay đầu lại nhìn một chiếc Audi A4 cách đó không xa đang chạy theo bên này.
Nếu không phải là trong chiếc xe kia có người đang bảo vệ cho cô, cô có thể bình tĩnh như vậy sao?
- Cậu không tin sao bạn học Cương Băng?
Nữ sinh B nghe Triệu Cương Băng xìa một tiếng, hỏi.
- Không có, tôi không hề không tin.
Triệu Cương Băng cười cười lắc đầu, nhưng mà trên mặt lại hiện ra vẻ “rõ ràng là lão tử không tin”.
- Hì hì, tin hay không tin thì hai người cứ từ từ mà nói, tôi với tiểu A đến nhà rồi.
Nữ sinh B vừa cười vừa nói:
- Cương Băng, tiếp theo là thời gian các cậu được ở một mình đó nha! Ha ha, cậu nên nắm bắt đó!
- Suy nghĩ các cậu thật bẩn thỉu, ngày mai gặp.
- Ngày mai gặp.
Chờ sau khi hai người đều rời đi, Lâm Thư Nhã cỡi xe từ từ, nói:
- Thật ra thì tôi thật sự không có sợ.
- Tôi biết.
Triệu Cương Băng vừa cười vừa nói:
- Mấy người ở phía sau dám chắc đều là cao thủ, làm sao mà cô phải sợ chứ.
- Anh không hiểu đâu.
Lâm Thư Nhã lắc đầu, nói:
- Ban nãy Đồng Ngôn làm vậy nhưng không hề có một chút sát khí nào, anh biết cái gì gọi là sát khí không?
- Sát khí?
Triệu Cương Băng sửng sốt một chút, thầm nói, lúc bổn thiếu gia ta biết đạo sát khí là cái gì thì không chừng cô vẫn còn đang bú sữa mẹ đó chứ.
- Ừ, chính là sát khí, mỗi người lúc tức giận sẽ có ít hoặc nhiều sát khí, hoặc là nói nếu như anh muốn giết một người thì anh cũng sẽ có sát khí, nhưng mà vừa rồi Chu Đồng Ngôn mặc dù nói rất lớn tiếng, nhìn có vẻ rất điên cuồng nhưng trong lời nói của hắn lại không có bất kỳ sát khí nào.
Lâm Thư Nhã thở dài nói:
- Không có sát khí, tôi hiển nhiên biết hắn không thật sự muốn làm như vậy với tôi, mấy thứ này anh không lý giải được đâu.
- Tôi không lý giải được ...
Triệu Cương Băng bất đắc dĩ cười cười.
- Anh chỉ là một công tử con nhà giàu lớn lên trong chăn ấm nệm êm mà thôi, anh sẽ không biết được mọi thứ đâu, lúc tôi bảy tuổi đã đối mặt với bọn người bắt cóc đánh thuê đẳng cấp nhất thế giới, từ bảy tuổi đến năm mười tám tuổi, tổng cộng 11 năm mà tôi đã trải qua 11 lần bắt cóc, 42 lần đe dọa uy hiếp, tôi trải qua tất cả mọi thứ mà cả đời anh cũng không hề trải qua đâu, cho nên tôi mới nói với anh chúng ta không thể nào, chúng ta không phải là người của cùng một thế giới, mọi thứ trong tương lai mà tôi theo đuổi anh không thể nào có được, tôi yêu thích nhất là độc lập, tự chủ, có thể dựa vào chính mình để trở thành