- Chu chủ nhiệm khỏe ạ!
Triệu Cương Băng vừa vào phòng làm việc liền hỏi thăm sức khỏe của Chu Hải, ông ta thì đang ngồi sau bàn làm việc.
- Ừ, Cương Băng đúng không?
Chu chủ nhiệm vừa nhìn văn kiện trên tay, vừa nói.
- Là em!
Triệu Cương Băng gật đầu nói.
- Còn nhớ rõ tôi không?
Chu Hải nói, ngẩng đầu nhìn Triệu Cương Băng, trong mắt hiện lên vẻ hài hước.
- Còn nhớ ...
Triệu Cương Băng gật đầu.
- Có biết một câu nói rất hay như thế này không, đời người nơi nào mà không gặp lại? Ha ha ha!
Chu Hải cười, đứng hẳn lên nhìn Triệu Cương Băng, nói tiếp:
- Mấy ngày trước cậu ở trước mặt mọi người đạp tôi một cước, không ngờ tới hôm nay lại rơi vào trong tay của tôi rồi!
- Việc này ... Chu chủ nhiệm, thầy nhớ nhầm sao? Em có đạp thầy hả?
Triệu Cương Băng nghi ngờ hỏi.
- A! Cậu vẫn không thừa nhận sao? Ngày đó ở trên quãng trường Vạn Đạt, cậu đạp tôi một cái rồi thì bỏ chạy, chuyện này không thừa nhận sao?
Chu Hải hỏi.
- Tuyệt đối không thể nào!
Triệu Cương Băng nghiêm túc lắc đầu, nói tiếp:
- Em làm sao có thể lại đạp thầy chứ! Tuyệt đối không thể nào, sao em lại đạp thầy chứ?
- Cậu đạp .... tôi.
Chu Hải muốn nói tới tiểu đệ của mình nhưng mà suy nghĩ thấy dù sao cũng không thể khẳng định được cái gì gì đó, cuối cùng phải nói rằng:
- Dù sao cũng là cậu đạp tôi, hừ, lúc đó cậu chạy thật sự là rất nhanh.
- Chu chủ nhiệm, thầy nhận lầm người rồi!
Triệu Cương Băng lắc đầu, nói tiếp:
- Người thầy thấy đoán chừng chính là anh trai sinh đôi của em rồi!
- Anh sinh đôi?
Chu Hải cân nhắc nhìn Triệu Cương Băng, nói:
- Cậu cho tôi là người ngu sao, vậy thì cậu mới là đứa ngu đó!
- Thật mà!
Triệu Cương Băng nói nghiêm túc:
- Chu chủ nhiệm, em có một người anh sinh đôi, anh ấy phát tờ rơi ở quãng trường Vạn Đạt đấy, theo như thầy nói thì dám chắc đó chính là anh ấy!
- Hả? Thật không? Thật sự là anh sinh đôi của cậu sao?
Vẻ mặt Chu Hải càng hài hước hơn.
- Không sai, thực sự là anh sinh đôi của em mà.
Triệu Cương Băng khẳng định, nói tiếp:
- Haizzz, thiệt là, anh ấy lại dám đạp Chu chủ nhiệm, thực sự là ... Trời ơi!
- A, xem ra là tôi tìm nhầm người rồi!
Chu chủ nhiệm gật đầu, nói:
- Vậy tôi cho cậu một cơ hội, cậu đem cái tên anh sinh đôi của cậu tới tìm tôi, vậy thì tôi cũng không làm phiền cậu nữa, cậu thấy thế nào?
- Việc này sao ... Nhưng thầy tìm anh sinh đôi của em để làm gì vậy?
Triệu Cương Băng hỏi.
- Tôi ... tôi tìm hắn đương nhiên là muốn hỏi hắn một chút, tại sao hôm đó hắn lại đạp tôi? Ở trước mặt mọi người mà lại làm cái hành vi bạo lực đó, chuyện này không tốt chút nào!
Chu Hải nói.
- Đối với thầy!!! ... Em nghe anh của em nói hình như là lúc đó có một tên cầm thú, chẳng biết xấu hổ lại đi chiếm tiện nghi của nữ sinh. Người mà anh ấy nói là thầy sao?
Triệu Cương Băng nghiêng đầu, hỏi.
Chu Hải vốn cho rằng Triệu Cương Băng đang muốn thay anh mình bào chữa chứ, chờ nghe đến đó thì Chu Hải làm sao không biết Triệu Cương Băng đang đùa giỡn với mình, ngay tức thì giơ tay lên vỗ xuống bàn một cái, giận dữ hét:
- Triệu Cương Băng, đây là cậu tự tìm cái chết đó!
- Ấy chết, Chu chủ nhiệm, cái này là thầy nói không đúng rồi, em đang sống tốt thế này thì tìm cái chết gì chứ? Nhưng thật ra thầy à, lần này đập bàn mạnh như vậy có đau không?
Triệu Cương Băng hỏi.
Chu Hải đúng là cảm thấy rất đau, đập bàn lần này là vì bị tên Cương Băng làm cho chấn động cho nên Chu Hải đặc biệt gia tăng sức mạnh, nhưng mà Chu Hải là người "da mỏng thịt non" cho nên sau khi dùng hết sức lực liền cảm thấy tay của mình tê dại một hồi.
- Triệu Cương Băng, cậu không coi nội quy giáo kỷ trường học ra cái gì hết, lại dám đánh nhau với thầy giáo lãnh đạo, tội danh này tôi mà báo lên thì cậu tuyệt đối không thể ở lại cái trường này.
Chu Hải giận dữ nói.
- Cái này coi như là khó lắm đấy!
Triệu Cương Băng giơ tay lên sờ cằm, nói tiếp:
- Chu chủ nhiệm, em tới đây chính là do kết quả học tập của em rất tốt, học tập thật tốt mới có thể thi đậu vào đại học tốt, đại học tốt mới có thể tìm được công việc tốt, công việc tốt mới có thể làm giàu cho đất nước, làm giàu cho đất nước thì đất nước mới có thể giàu mạnh, đất nước giàu mạnh mới có thể không để cho người khác bắt nạt, nếu như thầy đuổi học em thì sẽ không làm cho đất nước giàu mạnh được, rồi sẽ bị người ta