- Anh Cương Băng, trận đấu chiều nay nhất định phải đi xem nha!
Ở trong phòng học mười hai tám, Chu Đồng Ngôn cười híp mắt, nói tiếp:
- Nghe nói chiều nay sẽ có phúc lợi à!
- Phúc lợi gì?
Triệu Cương Băng tò mò hỏi.
- Cô giáo Hà nói là bí mật, nhưng mà cô ấy nói nhất định sẽ không để cho chúng ta thất vọng! Đối thủ lần này của chúng ta còn có mười chị em của lớp mười hai năm nữa, nhưng không cần sợ, tuy là mười chị em bọn họ rất lợi hại nhưng mà bóng rổ thì không phải là đối thủ của chúng ta, lớp chúng ta có đến mấy cao thủ bóng rỗ, ví dụ như Chu Nguyệt Bằng, La Nhật Huy, còn có Tống Vũ nữa, ba người này được gọi là cao thủ bóng rổ của lớp chúng ta, sau đó còn có em, Chu Đồng Ngôn, tiền đạo trung cấp, người bình thường gặp em thì chỉ có thua thôi.
Chu Đồng Ngôn đắc ý nói.
- Trận đấu vào chiều nay sao? Không cần lên lớp hả?
Triệu Cương Băng hỏi.
- Không cần, ba buổi chiều mỗi tuần đều có hoạt động cả, dựa theo lời hiệu trưởng nói thì đây là muốn để ọi người xả hơi một chút, vận động một chút, có thể có động lực và sinh lực để học tập hơn!
Chu Đồng Ngôn nói.
- Vậy chiều nay tôi sẽ đi xem một chút!
Triệu Cương Băng nói, quay qua hỏi Lâm Thư Nhã:
- Trận đấu chiều nay cô có đi xem không?
- Tôi ... đi xem một chút.
Lâm Thư Nhã nói xong liền nằm úp xuống bàn làm bài.
Mà lúc này, ở một nơi khác.
Ký túc xá giáo viên.
- Lão Vương, bầu không khí trường học gần đây không tệ há!
Ở trong phòng làm việc của Hiệu trưởng, Chu Hải thì đang ngồi trên ghế salon, vừa cười vừa nói với một lão nhân.
Lão nhân kia nhìn dáng vẻ khoảng chừng sáu mươi tuổi, tóc hơi hoa râm, tinh thần tác phong đều rất tốt.
- Cũng được, đều là công lao của Chu chủ nhiệm cậu, sau khi cậu tới thì tác phong học tập của học sinh liền rất tốt, tác phong học tập bây giờ so với ngày trước thì tốt hơn hẳn!
Lão nhân vừa cười vừa nói.
Người này chính là hiệu trưởng trung học Hạo Nguyệt, Vương Lâm. Là một người có học thuật cao, nghiên cứu hay học vấn đều nghiêm túc, tác phong khá cường tráng, trung học Hạo Nguyệt chính là dưới sựu hướng dẫn của vị hiệu trưởng này mà bây giờ trở thành một trường trung học hạng nhất.
- Đây đều là chuyện tôi phải làm mà, bằng không thì ở trên tỉnh cũng không điều động tôi từ cục giáo dục đến trung học Hạo Nguyệt đâu, việc này ... à lão Vương, tôi có chuyện này muốn hỏi.
Chu Hải sau khi do dự một lúc, nói tiếp:
- Ông biết người tên là Triệu Cương Băng sao?
- Hả?
Lông mày Vương Lâm nhướn lên, vừa cười vừa nói:
- Biết người này, mới chuyển trường tới đây thôi mà.
- Ừ, chính là cái người đó.
Chu Hải gật đầu, nói tiếp:
- Hiện tại thì cậu ta đang học ở lớp mười hai tám, tác phong học tập có chút vấn đề nên tôi mới hỏi ông một chút, là ông đồng ý để cho cậu ta chuyển đến đây, ông biết lai lịch của người này sao? Năng lực học tập thế nào?
- Việc này sao?
Sau khi Vương Lâm trầm mặc một chút, nói:
- Học sinh Cương Băng là do một người bạn của tôi nhắn gửi, người bạn của tôi nói Cương Băng là bà con xa của hắn, trong nhà xảy ra chút chuyện nên mới chuyển cậu ấy tới đây học, tôi nghe người bạn kia nói học sinh Cương Băng có năng lực học tập rất tốt, làm sao vậy lão Chu, tác phong học tập của Cương Băng làm sao vậy?
Chu Hải nói. - Cũng không có gì, chỉ là có chút cà lơ cà phất thôi, ông nói năng lực học tập của cậu ta rất tốt sao? À, cuối tuần này có kỳ thi giữa kỳ nhưng cũng là một cơ hội để kiểm tra thử xem năng lực học tập của cậu ta như thế nào, học sinh trung học Hạo Nguyệt của chúng ta đều là tinh anh, nếu hắn có thể nằm trong top 30 ở kỳ thi này thì cũng không tệ lắm, ít nhất thì khoa chính quy cũng tuyệt đối không có vấn đề gì, nhưng mà nếu như hắn không nằm trong top 30 thì lão Vương, tôi cho rằng cậu học sinh này chỉ làm liên lụy những người khác trong lớp.
Vương Lâm nói: - Cứ vậy đi. Đến lúc đó xem kết quả kỳ thi giữa kỳ xem sao, nếu như thành tích không tốt mà cậu ta lại thực sự liên lụy đến lớp, vậy thì một hiệu trưởng như tôi cũng không thể cứ nhìn những học sinh khác bị phiền phức, tôi sẽ chuyển cậu ấy