- Te te!
Tiếng còi của trọng tài lại vang lên.
- Phạm quy ác ý, rời sân!
Trọng tài kêu lên.
Triệu Cương Băng cầm bóng, rơi xuống trên sân rồi quay lại nhìn Trần Đạo đã té trên sàn mà miệng sùi bọt mép, bất đắc dĩ nhún vai, nói:
- Tôi cũng không biết là tôi lại đập không trúng cái giỏ bóng rổ, vậy mà lại đập trúng đầu của bạn Trần Đạo, thật là ngoài ý muốn.
Một đám người của lớp mười hai năm liền vây quanh Triệu Cương Băng.
- Chó chết, tiểu tử mày cố ý đúng không?
Có người kêu lên.
- Đánh nó!
Cũng có người kêu lên.
Mà người của lớp mười hai tám cũng đã nhanh chóng xông tới, cùng với đám người lớp mười hai năm lôi kéo tranh cãi với nhau.
Về phần Trần Hạo đang nằm trên sàn sùi bọt mép thì lại không có ai thèm đếm xỉa tới.
Đám người này lại lôi kéo nhau cùng một chỗ nên tình cảnh nơi này liền rối loạn cả lên, Lâm Như Hoa tính khí nóng nảy cũng nhảy vọt vào trong sân, tay nắm thành đấm hướng về phía Triệu Cương Băng mà đi tới.
Mà Triệu Cương Băng cũng vừa đúng lúc hất tay một cái.
Bốp!
Cái hất tay này vung thẳng vào trên mặt của Lâm Như Hoa, sức lực thật mạnh làm cho cả người Lâm Như Hoa bay về hướng bên kia, sau đó rơi vào trên người của Trần Đạo.
Phốc.
Trần Đạo lại phun ra một ngụm bọt mép.
Hiện trường hỗn loạn, sau khi người của chỗ bảo vệ xuất hiện ra tay thì rất nhanh liền bị khống chế.
Bởi vì lần này Triệu Cương Băng đã phạm quy lần cuối cùng nên bị xử phạt cấm thi đấu suốt đời, đối với việc này Triệu Cương Băng chỉ có vẻ hết sức phẫn nộ, hắn nói mình chỉ sai khi bật lên mà thôi, cũng không phải cố ý đem bóng nện trên đầu người khác.
Thầy thể dục cũng mặc kệ hắn, dù sao thì Triệu Cương Băng hắn cũng dùng bóng đập người khác ngất đi, người này là một nhân vật nguy hiểm, về sau liền cách ly hắn khỏi bóng rỗ xa một chút là được.
Triệu Cương Băng đành chịu.
Cuối cùng, trận đấu bóng rổ đầy bạo lực cùng với nội tình đen tối này cũng kết thúc với kết quả lớp mười hai tám vượt hơn 20 điểm, giành chiến thắng.
Mà sau khi trận đấu kết thúc, Triệu Cương Băng đã nhanh chóng rời khỏi sân bóng.
Điều này làm cho Lâm Thư Nhã ít nhiều thở phào nhẹ nhõm.
20 điểm! Thật sự là thắng 20 điểm.
"May là hắn đã đi rồi, nếu không thì chẳng phải mình phải nói câu kia rồi sao?"
Lâm Thư Nhã vỗ vỗ ngực, âm thầm cảm thán một chút.
Mà ở một tại một góc sân, nơi không một ai chú ý kia ...
Đôi mắt to trong suốt nhìn theo bóng lưng Triệu Cương Băng rời đi, môi cong lên một nụ cười với vẻ vô cùng cảm kích.
Triệu Cương Băng đối với việc ăn mừng tiếp theo gì đó không có bất kỳ hứng thú gì, thậm chí để cho Lâm Thư Nhã nói câu chồng yêu gì đấy hắn cũng không có bất kỳ hào hứng, lúc này đã là 5g, ý nghĩ duy nhất của Triệu Cương Băng chính là đi đến đồn công an đón Hoàng Linh Linh, sau đó cùng đi gặp tên Quang ca gì đó.
Cỡi chiếc xe máy điện đến bên ngoài đồn công an, Triệu Cương Băng cầm điện thoại di động lên gọi điện cho Hoàng Linh Linh.
Nhưng mà bên đầu điện thoại bên kia cũng chỉ là lời nhắc nhở điện thoại di động của Hoàng Linh Linh đã tắt máy!
Sắc mặt Triệu Cương Băng thoáng cái thay đổi, lập tức vọt vào đồn công an.
Bên trong đồn công an, Triệu Cương Băng nhìn thấy lão Lý - người mà lần trước cùng với Quang ca đứng chung một chỗ hút thuốc, liền vội vàng hỏi:
- Chị Linh Linh đâu?
- Cậu là? À. cậu là em trai Linh Linh! Linh Linh có việc nên xin phép nghỉ đi trước rồi.
Lão Lý nói.
Triệu Cương Băng hỏi: - Đi đâu vậy?
- Tôi cũng không biết.
Lão Lý lắc đầu, nói tiếp:
- Cô ấy không phải con gái tôi, tôi không quan tâm cô ấy đi đâu!
Sắc mặt Triệu Cương Băng cuối cùng cũng thay đổi.
- Quang Đầu ở đâu?
Triệu Cương Băng nhìn lão Lý chằm chằm, hỏi.
- Làm gì vậy? Ai là Quang Đầu?
Lão Lý không vừa ý nói:
- Đây là đồn công ăn, một đứa bé như cậu lại ở đây la hét ak?
- Cho ông một cơ hội, nói cho tôi biết Quang Đầu ở đâu?
Triệu Cương Băng híp mắt, nhìn chằm chằm lão Lý.
- Cậu!
Lão Lý vừa định nói gì đó, nhưng mà khi nhìn đến ánh mắt Triệu Cương Băng thì dù đã làm cảnh sát mười mấy năm mà hắn cũng không tự chủ được mà run rẩy.
Một luồng tâm tình sợ hãi trong nháy mắt liền tràn ngập trong đầu của hắn.
Làm sao có thể? Làm sao mà chỉ nhìn qua ánh mắt lại làm cho hắn cảm thấy giống như đã chạm tới tử thần như vậy chứ?
Lão Lý hoảng sợ cúi đầu, hắn không dám nhìn tới ánh mắt Triệu Cương Băng bởi bì hắn sợ, hắn sợ nếu như còn tiếp tục nhìn thì càng