Tại sao có thể như vậy?
Sau khi bị Triệu Cương Băng mang tới dưới lầu, đầu óc Hoàng Linh Linh vẫn còn quay vòng vòng, tên hung thần ác sát Quang Đầu vậy mà đã để cho Triệu Cương Băng mang cô với cha cô dễ dàng rời khỏi đó như vậy?
- Cương Băng, làm sao cậu tới đó được vậy?
Hoàng Linh Linh nghi ngờ hỏi.
- Em đến đồn công an của chị, tìm được lão Lý nên đã hỏi ra cái chỗ này.
Triệu Cương Băng thuận miệng nói:
- Chị Linh Linh, chị gạt em.
- Chị ...
Hoàng Linh Linh chần chừ một chút, nói:
- Ôi, Cương Băng, chị không muốn em xảy ra chuyện gì hết.
- Em có thể xảy ra chuyện gì chứ? Giữa ban ngày ban mặt, bọn họ có thể giết được em sao? Chị, người của người công chức, chống lại bọn họ dĩ nhiên bị hại, nhưng mà em chỉ là một người dân bình thường, cùng lắm chỉ có một cái mạng, bọn họ có thể làm gì được em?
Triệu Cương Băng nói, thở dài lại tiếp tục nói:
- May là lần này em tới kịp thời.
- Đúng rồi Cương Băng, tại sao em vừa đi vào thì Quang Đầu liền thả chị ra vậy?
Hoàng Linh Linh nghi vấn hỏi.
- Em làm sao biết, có lẽ nhìn thấy em rất đẹp trai đấy.
Triệu Cương Băng nói tiếp:
- Chị cũng biết là em rất đẹp trai mà, người khác thấy em đều không kìm chế được mà bị sự đẹp trai của em làm cho khuất phục, sau đó liền sinh ra tình cảm phục tùng.
- Em đó, không đứng đắn chút nào hết.
Hoàng Linh Linh cười mắng.
- Rượu, tôi muốn uống rượu!
Đang lúc này, baba Hoàng Linh Linh cũng là ở một bên kêu lên:
- Rượu, rượu!
- Baba!
Sắc mặt Hoàng Linh Linh tối sầm lại, nói:
- Baba, chúng ta về nhà trước đi, được không?
- Không muốn, tôi muốn uống rượu, uống rượu! Không cho tôi uống tôi không về.
Baba Hoàng Linh Linh la lên.
- Ôi!
Hoàng Linh Linh thở dài.
- Chị Linh Linh, chú ấy ...
Triệu Cương Băng nói:
- Tinh thần chú ấy có vấn đề phải không?
- Ừ, tinh thần có một chút vấn đề.
Hoàng Linh Linh nói:
- Muốn đi chữa bệnh nhưng mà ... nhưng mà chị không có tiền.
- Về mặt tinh thần ... Đúng rồi chị Linh Linh, em có một người bà con xa chính là chuyên gia về tinh thần đó, em sẽ để cho người đó khám cho chú một chút.
Triệu Cương Băng nói.
- Bà con xa? Cương Băng, cậu có thân thích ở đây sao?
Hoàng Linh Linh hỏi.
- Dạ có, chị Linh Linh chờ em một chút nha.
Triệu Cương Băng nói xong, lấy điện thoại đi động ra đi tới bên cạnh.
Không bao lâu, Triệu Cương băng liền đi trở lại
- Chị Linh Linh, chú em nói có thể giúp chăm sóc cho baba của chị.
Triệu Cương Băng mừng rỡ nói.
- Thật không? Vậy thì tốt quá! Lúc nào đi tới đó được?
Hoàng Linh Linh nói, vẻ mặt lại bất ngờ tối sầm lại:
- Nhưng mà Cương Băng, chị ... không có tiền.
- Trời đất, đó là thân thích của em thì cần tiền cái gì chứ.
Triệu Cương Băng cười nói:
- Em đã hẹn với chú gặp mặt ở cạnh quảng trường Vạn Đạt, bây giờ chúng ta đi tới đó đi.
- Ừm, tốt quá!
Không bao lâu sau đó, nhóm người Triệu Cương Băng đã đi tới quảng trường Vạn Đạt.
Ba người đứng chờ không bao lâu thì một chiếc Mercedes S550 chậm rãi lái tới trước mặt ba người.
Vẻ mặt Triệu Cương Băng có hơi cứng đờ một chút.
Chiếc S550 dừng lại, cửa xe mở ra, một người mập mạp từ cửa sau bước xuống.
- Ha ha ha, Cương Băng, tên tiểu tử này, mấy năm rồi không gặp con, nhớ con chết đi được!
Người mập mạp vừa nhìn thấy Triệu Cương Băng liền giang tay ôm lấy cậu ta.
- Chú Phạm Kiến, con cũng nhớ chú!
Triệu Cương Băng cười với người đàn ông mập mạp đang ôm mình - ông ta được gọi là Phạm Kiến.
- Phạm Kiến ...
Vẻ mặt Hoàng Linh Linh hơi nghi hoặc, vẫn còn có người có tên kỳ lạ như vậy sao?
- Chị Linh Linh, đây là chú Phạm Kiến của em, chính là chuyên gia khoa tâm thần mà em đã nói với chị đấy!
Triệu Cương Băng lại nói:
- Chú Phạm Kiến, đây là chị Linh Linh của con.
- Chào chú!
Hoàng Linh Linh hướng về Phạm Kiến cười, gật đầu.
Phạm Kiến vừa gật đầu, vừa tiến tới bên tai Triệu Cương Băng, nói:
- Tiểu tử con được đó, cô bé này quả thực là xinh đẹp nha, so với dì của con thì quả thực ngang tài ngang sức!
- Chú Phạm Kiến, vẫn nên xem bệnh cho người này trước đi rồi hãy nói!
Vẻ mặt Triệu Cuong Băng lúng túng, nói.
- Ừ, được rồi!
Phạm Kiến gật đầu, nhìn baba Hoàng Linh Linh, nói:
- Xem chừng tinh thần