Trời dần dần tối.
Về đến nhà đã là 6 giờ chiều.
- Cương Băng, chị với cậu cùng suy nghĩ một chút về nghề tay trái đi!
Vừa về đến nhà, Hoàng Linh Linh liền kéo Triệu Cương Băng lại mà nói.
- Nghề tay trái?
Triệu Cương Băng sửng sốt, sau đó hỏi:
- Nghề tay trái gì chứ? Chị làm cảnh sát không phải rất tốt rồi sao?
- Chị ... chị khá ngốc nghếch, cũng không biết nịnh nọt cấp trên nên không chừng cả đời cũng chỉ là một cô lính cảnh sát mà thôi.
Hoàng Linh Linh nói tiếp:
- Nhưng mà tiền chữa bệnh cho baba chị lại rất đắt, với lại ông bà nội chị cũng thiếu người ta một khoản nợ nên chị cũng phải trả hết, cho nên suy cho cùng thì chị cũng phải làm thêm một việc gì đó!
- Linh Linh, cậu nghĩ thử xem với tính cách này của cậu thì có thể làm được việc gì hả?
Quách Phù Dung từ bên kia đi tới, hỏi:
- Nói với người khác nhiều hơn mấy câu cũng nói không được thì có thể làm được việc gì?
- Tớ cũng không muốn như vậy mà Phù Dung, cậu có thể đừng đả kích tớ được không?
Hoàng Linh Linh trừng mắt nhìn Quách Phù Dung, nói.
- Tớ không đả kích cậu!
Quách Phù Dung cười xấu xa, nói:
- Linh Linh, thôi thì cậu cũng làm giống như tớ đi, đi tìm một người có tiền đấy!
- Phù Dung, cậu ...!!
Hoàng Linh Linh căm tức nhìn Quách Phù Dung.
- Chỉ đùa một chút thôi mà, à Linh Linh, tớ cho cậu một cái đề nghị nha. Bây giờ cậu không có nhiều tiền vốn, vậy thì việc trước tiên phải làm là nên đầu tư một cái gì đó đi, chứ kiếm tiền thì không thể nào chỉ dựa vào cái đầu không đâu.
Quách Phù Dung nói.
- Phù Dung, cậu có đề nghị gì vậy?
Hoàng Linh Linh hỏi.
- Cậu sẽ phải sử dụng thân phận của cậu.
Quách Phù Dung cười cười, nói tiếp: - Cậu nghĩ xem, bây giờ cậu là cảnh sát, đúng không? Tuy là chúng ta không lợi dụng việc này để đi lừa đảo, giành lấy những đồng tiền bẩn thỉu nhưng mà có thể dùng đến thận phận này một chút. Theo tớ thì cậu có thể mở một cửa hàng nào, cái này thì chỉ cần đầu tư một ít thôi, nhưng nếu có thể dùng thân phận của cậu để kiếm được một nơi ở gần trưởng học thì dám chắc việc kiếm tiền sẽ như là nước chảy vậy. Như nước chảy ấy, ha ha ha!
Lúc nói đến hai chữ “nước chảy”, Quách Phù Dung cười xấu xa liếc nhìn Hoàng Linh Linh.
Tuy là Hoàng Linh Linh rất đơn thuần nhưng cũng biết "nước chảy" là có ý muốn nói đến cái gì, hừ, cô liếc Quách Phù Dung một cái rồi Hoàng Linh Linh nói:
- Cương Băng vẫn còn ở chỗ này đấy, cậu đừng có nói đến mấy thứ linh tinh ấy.
- Theo cách nhìn người của tớ thì không chừng tên tiểu tử Cương Băng này không chừng còn hiểu rõ chuyện này hơn cả chúng ta nữa đấy chứ. Cương Băng, cậu nói thử xem?
Quách Phù Dung hỏi.
- Gì chứ?
Mặc dù Triệu Cương Băng biết Quách Phù Dung nói đến cái gì nhưng mà lúc này tốt nhất là nên giả ngu.
- Chị hỏi cậu, nếu như Linh Linh mở một cửa hàng ở gần trường học thì việc làm ăn buôn bán có tốt hay không?
Quách Phù Dung hỏi.
- Cái này cũng được đó!
Triệu Cương Băng trầm mặc một hồi lâu, nói:
- Ở gần trường học của em cũng có rất nhiều quán nước đấy, nhưng mà việc buôn bán cũng không tệ đâu. Một ly trà sữa bán 5 đồng tiền, nghe nói tiền vốn cũng khoảng trên dưới 1 đồng mà thôi, như vậy thì lợi nhuận cũng khá được đấy, em cảm thấy nếu như mở được một tiệm trà sữa thì có thể kiếm được tiền đấy, nhưng mà tiệm trà sữa thì rất nhiều, làm sao chúng ta có thể cạnh tranh nổi thì đó mới là vấn đề quan trọng.
- Sức cạnh tranh hả ???
Hoàng Linh Linh xoa xoa càm, trầm tư một hồi lâu. Bộ dáng nghiêm túc như vậy trông rất là xinh đẹp làm cho người ta không nhịn được mà muốn nựng hai má của cô.
Tuy Hoàng Linh Linh đã 24, 25 tuổi nhưng mà gương mặt cũng chỉ khoảng 20 tuổi là cùng.
- Ôi chao, gương mặt thật là đáng yêu nha!
Quách Phù Dung cũng đã đọc được suy nghĩ của Triệu Cương Băng, đưa tay ra vuốt gương mặt Linh Linh, lại nói:
- Làm sao mà cậu lại đáng yêu như vậy chứ?
- Đừng mà, đau quá! Người ta đang suy nghĩ công việc đấy!
Hoàng Linh Linh hất tay Quách Phù Dung ra.
- Thật ra thì muốn tạo thành sức cạnh tranh thì nhất định phải từ căn bản mà xây dựng nên.
Triệu Cương Băng vừa nhìn Hoàng Linh Linh và Quách Phù Dung đang vui đùa vừa nói:
- Bây giờ trà sữa phổ biến đều là dùng