Thứ sáu!
Triệu Cương Băng mới vừa đi ra khỏi tiểu khu (chung cư) Tân Hà thì liền thấy một người mà hắn không thể nào tưởng tượng được.
Lâm Thư Nhã!
Vậy mà Lâm Thư Nhã lại xuất hiện ở cổng của tiểu khu Tân Hà.
- Cô ... cô đang đợi tôi?
Triệu Cương Băng cỡi con tiểu hoàng phong đi tới trước mặt Lâm Thư Nhã, nghi ngờ hỏi.
- Ừ!
Lâm Thư Nhã gật đầu, nói:
- Tôi đang đợi anh.
- Đợi tôi? Đợi tôi làm gì?
Triệu Cương Băng do dự một chút, lại nói:
- Tôi không có thiếu tiền cô chứ?
- Ngoại trừ tiền ra thì tôi không thể tới đây chờ anh sao? Đi thôi, đưa tôi đi học.
Lâm Thư Nhã nói xong, cũng không chờ Triệu Cương Băng cự tuyệt, cứ như vậy mà ngồi lên phía sau con tiểu Hoàng Phong.
- Này này này, chuyện gì vậy?
Triệu Cương Băng thấy Lâm Thư Nhã có hành động khác thường, hoảng hốt:
- Cô nói cho rõ ràng đi, tại sao tôi phải đưa cô đi học, cô không có xe sao? Nhưng mà như vậy thì tại sao cô còn chạy tới đây làm gì hả?
- Dù gì thì từ giờ tới trước nghỉ hè tôi vẫn là vị hôn thê của anh.
Lâm Thư Nhã nói nghiêm túc:
- Cho nên, anh cảm thấy chở vị hôn thê của mình đi học thì cần phải có lý do gì hay sao?
Hạnh phúc tới quá nhanh, đôi lúc sẽ làm cho người ta cảm thấy choáng váng!
Như Triệu Cương Băng chẳng hạn.
Triệu Cương Băng nghe xong lời của Lâm Thư Nhã, cũng không có bị hạnh phúc làm ù mờ mà tĩnh táo nói:
- Lâm Thư Nhã, cái này không giống cô chút nào hết, tốt hơn là cô nên nói chuyện cho rõ ràng đi, nếu không thì tôi ... tôi không quen như vậy đâu. Cô rất xinh đẹp, cũng chính là vị hôn thê của tôi, nhưng mà .. nhưng mà không phải là cô đang chơi điểu tôi đấy chứ?
- Tôi chỉ muốn nói cảm ơn anh thôi!
Lâm Thư Nhã trầm mặc một hồi lâu, nói tiếp:
- Cảm ơn anh ngày hôm qua đã cứu tôi.
- Cứu cô? Tôi cứu cô lúc nào chứ?
Triệu Cương Băng hỏi.
- Anh đừng không thừa nhận, lúc đó anh dùng đá đập vào tay của tên cướp, anh cho rằng tôi không biết sao?
Lâm Thư Nhã hỏi.
- Thì ra là việc đó! Đó là do tôi không cẩn thận.
Triệu Cương Băng cười cười, nói:
- Chỉ là ngoài ý muốn thôi, cô không cần để ở trong lòng, nếu như vì vậy mà thích tôi thì tôi ngại lắm. Tôi vẫn chỉ muốn tự dựa vào thực lực của mình để đi cua cô mà thôi, mà sau khi làm cho cô rung động thì sẽ tự động hiến thân cho tôi.
- Ai hiến thân cho anh?
Lâm Thư Nhã trừng mắt, vừa định nổi giận thì liền thở dài, nói:
- Tôi chỉ muốn cảm ơn anh mà thôi, hơn nữa tôi cũng không muốn làm cho mối quan hệ của chúng ta căng thẳng quá. Bất cứ lúc nào anh cũng luôn nghĩ đến tôi, như vậy cũng chứng minh được trong lòng anh có tôi mà.
- Việc này .. dĩ nhiên là có rồi, cô là vợ tương lai của tôi mà, dáng dấp lại xinh đẹp, meo meo lại lớn ... À, không phải vóc dáng cô cũng rất đẹp sao.
Triệu Cương Băng lại nói:
- Tôi không nhớ đến cô thì nhớ ai đây chứ?
- Hoàng Linh Linh, không phải anh cũng nghĩ tới chị cảnh sát xinh đẹp đó hay sao?
Lâm Thư Nhã hỏi.
Triệu Cương Băng sửng sốt một chút, sau đó nói:
- Không sai, tôi thích chị Linh Linh.
- Anh không cảm thấy ở trước mặt vị hôn thê của mình mà nói thích người con gái khác thì không phải rất không lễ độ, sẽ làm người ta rất đau đớn hay sao?
- Tôi chỉ nói thật mà thôi, chị Linh Linh là người tốt, lại rất quan tâm người khác, thật sự là một cô gái rất tốt, ai cũng sẽ yêu mến hết. Hơn nữa lại rất xinh đẹp, meo meo thì ... à, dáng người cũng tuyệt nữa.
Triệu Cương Băng nói.
- Có phải chỉ cần xinh đẹp, vóc người chuẩn thì anh sẽ thích không?
Lâm Thư Nhã hỏi ngược lại.
- Dĩ nhiên rồi, chẳng lẽ muốn tôi đi thích một người xấu xí sao?
Triệu Cương Băng hỏi.
Lâm Thư Nhã sửng sốt, sau đó cười khổ lắc đầu, nói:
- Đúng vậy, là tôi đã quên mất ...
- Xin lỗi, tôi không phải cố ý!
Triệu Cương Băng biết mình đã chạm vào nỗi đau của cô, lại nói:
- Lúc còn nhỏ đâu có biết quan tâm đến suy nghĩ của người khác, bây giờ trưởng thành rồi, biết lúc nhỏ làm chuyện sai trái nên bây giờ tôi mới muốn làm một người bạn thật tốt, đối xử với cô thật tốt, cho dù không thể khiến cô tha thứ hoàn toàn nhưng cũng sẽ cảm thấy chúng ta cũng không cần thù địch nhau, không buôn bán được thì dùng tình nghĩa trao đổi, tán gái không được thì làm bạn bè cũng được mà.
- Anh muốn như vậy thật sao?
Lâm Thư Nhã cau mũi một cái, lại nói:
- Hai