Bá đạo!
Bá đạo vô cùng!
Những lời này của Triệu Cương Băng mặc dù nói rất nhẹ nhàng nhưng mà chỉ cần là người thì đều có thể cảm nhận được sự bá đạo hàm chứa trong đó!
Triệu Cương Băng không thèm viết luận văn để cho người khác chấm điểm!
Chỉ cần là người thì có thể nghe được ý tứ trong lời nói của Triệu Cương Băng.
Nếu như Triệu Cương Băng là một văn hào thì không có gì để nói, những lời này sẽ rất bình thường, nhưng Triệu Cương Băng lại chỉ là một học sinh, hắn còn cần người khác cho hắn lên lớp, vậy mà hắn lại dám nói ra những lời như vậy, điều này không phải là bá đạo mà chính là thứ não tàn.
Mà 3 phần kia Triệu Cương Băng đều đạt được tròn điểm chỉ ngoại trừ phần luận văn là nửa điểm, biểu hiện như vậy mà là não tàn hay sao?
Nếu như có người cho Triệu Cương Băng là não tàn thì người đó mới chính là đứa não tàn!
Lâm Thư Nhã khiếp sợ nhìn Triệu Cương Băng, cô không ngờ vậy mà Triệu Cương Băng lại tròn điểm cả 3 môn thi, hơn nữa luận văn lại không hề viết. Cái này ... cái này quả thực là tự mình tát vào mặt mình đây mà.
- Chẳng lẽ anh không biết nếu như anh viết luận văn thì có thể thắng được tôi hay sao?
Lâm Thư Nhã không hiểu hỏi.
- Tôi phải thắng cô để làm gì chứ?
Triệu Cương Băng vừa cười vừa nói tiếp:
- Tôi chỉ muốn chứng minh cho cô thấy, nếu như tôi muốn thì dư sức có thế lấy được vị trí đứng đầu của cô, nhưng tôi không muốn cướp từ cô, vì tôi là vị hôn phu của cô, cướp hạng nhất từ vị hôn thê của mình thì cái này không phải sẽ khiến cho người khác nói Triệu Cương Băng tôi là người hẹp hòi sao? Dĩ nhiên, bây giờ điểm ngữ văn cô thắng tôi, dựa theo giao ước của chúng ta mà nói thì coi như là tôi thua cô 2, thắng cô 3, vậy thì cô vẫn phải hôn tôi một cái, còn tôi sẽ đồng ý làm hai chuyện cô đưa ta, cô nói xem, chuyện này làm thế nào đây?
Lâm Thư Nhã cau mày, hơi cắn môi, hồi sau mới lên tiếng:
- Tôi ... càng lúc càng không hiểu được anh.
- Lòng hiếu kỳ chính là bước đầu tiên cho tình cảm.
Triệu Cương Băng vừa cười vừa nói:
- Thế nào? Đối với tôi rất hiếu kỳ sao?
- Hứ. Lần này coi như là tôi thua anh, hai chuyện kia anh cũng không cần làm, anh cũng không được hôn tôi. Lần sau tôi nhất định sẽ thắng anh, nhất định là lúc thi tốt nghiệp trung học.
Lâm Thư Nhã nói.
- Thực ra thì cô có thế làm thế này.
Triệu Cương Băng cười nói tiếp:
- Không phải là tôi sẽ đồng ý cô hai chuyện sao? Chuyện thứ nhất, cô muốn tôi không được hôn cô, chuyện thứ hai, cô lại có thể yêu cầu tôi phải biến mất khỏi cô. Cô thấy đấy, cô sẽ không thua thiệt gì cả.
- Tại sao phải để cho anh xéo đi chứ?
Lâm Thư Nhã nhíu mày, nhẹ gầm lên:
- Anh xéo đi thì tôi làm sao có thể trả thù được chứ. Vậy mà anh lại thắng tôi 3 môn, hừ, tôi nhất định sẽ thắng anh, nhất định như thế. Chờ đến lúc tôi thắng thì lại có thể bắt anh xéo đi, hừ, như vậy thì tôi sẽ rất thích thú.
- Hôn tôi một cái thì càng thích thú hơn.
Triệu Cương Băng trêu ghẹo.
- Xí, đồ lưu manh.
Lâm Thư Nhã nói xong rồi quay lên.
Thấy hai người Lâm Thư Nhã và Triệu Cương Băng giống như đang liếc mắt đưa tình vậy, Hà Hiểu Nhu nhăn mặt nhíu mày.
Sự tình hình như đã đi theo hướng ngược lại rồi, có phải là mình nên làm một cái gì đó hay không?
Lúc này, ở phòng làm việc của hiệu trưởng.
- Ha ha ha!
Hiệu trưởng Vương cầm trên tay một sắp giấy tờ, cười to nói:
- Triệu Cương Băng này thật là thú vị nha, rất là thú vị. Vậy mà không viết luận văn, còn những môn khác thì đều tròn điểm, đây chính là một nhân tài, thật sự là một nhân tài mà.
Chu Hải ngồi đối diện hiệu trưởng Vương, vẻ mặt hắn có chút khó coi. Hắn không ngờ Triệu Cương Băng không chỉ thi toán rất tốt, tròn điểm, mà ngay cả tiếng Anh và vật lý tổng hợp cũng tròn điểm, đây là chuyện mà 3 năm qua không có một ai làm được.
- Lão Vương, tôi cảm thấy cậu Triệu Cương Băng này đang gây hắn với chúng ta, một học sinh như vậy thì tôi cảm thấy cần phải giáo dục lại một chút.
Chu Hải nói.
- Giáo dục? Giáo dục gì chứ? Tôi cảm thấy thành tích của học sinh Triệu Cương Băng hoàn toàn có thể được đại học FJ đặc biệt tuyển chọn đấy, ha ha ha. Nếu quả thật như