- Cương Băng, cú đạp kia của cậu thật sự rất hấp dẫn nha.
Lúc này, Quách Phù Dung mới từ trong quán đi ra, nói tiếp:
- Cú đạp trúng ngay hồng tâm luôn, ha ha ha!
- Chị Phù Dung cứ nói đùa.
Triệu Cương Băng vừa cười vừa nói tiếp:
- Em chỉ là đánh bừa mà trúng thôi.
- Người bình thường cũng không thể đánh bừa mà trúng được đâu, được rồi, cuộc biểu diễn tới đây là kết thúc, quay lại tiếp tục làm việc đi, hôm nay chúng ta phải cố gắng kiếm được 3000 đồng đó, cố lên!
Nói xong, Quách Phù Dung quay người đi vào trong quán.
- Cương Băng, có sao không?
Hoàng Linh Linh ân cần hỏi han.
- Không có sao hết!
Triệu Cương Băng lắc đầu, nói tiếp:
- Chị Linh Linh, Quang Đầu không phải là người dễ dàng từ bỏ ý đồ, nay mai chúng ta phải đề phòng bọn họ một chút.
- Dĩ nhiên rồi, nhưng mà không sao, chị là cảnh sát, chẳng lẽ chị phải sợ hắn sao?
Hoàng Linh Linh vừa cười vừa nói.
Việc kinh doanh của quán trà sữa chỉ đóng cửa sau khi giờ tự học ở trường trung học Hạo Nguyệt kết thúc.
Lâm Thư Nhã nhìn Triệu Cương Băng đang dọn đồ, hỏi:
- Tại sao anh lại làm việc này?
- Tại sao tôi lại không thể làm việc này?
Triệu Cương Băng hỏi ngược lại.
- Không phải là anh nên ngồi trên ghế salon, uống rượu vang hảo hạng rồi ôm mỹ nữ hơn hay sao?
Lâm Thư Nhã nói.
- Đây là cô đang chế nhạo tôi sao?
Triệu Cương Băng nhìn Lâm Thư Nhã, lại nói:
- Tôi sẽ nói với cô một bí mật.
- Bí mật gì?
Lâm Thư Nhã tò mò nhìn Triệu Cương Băng.
- Tôi ... thật ra thì tôi vẫn là xử nam!
Triệu Cương Băng nhìn xung quanh rồi thấm giọng nói với Lâm Thư Nhã.
Lâm Thư Nhã đỏ mặt, gắt lên:
- Anh sao? Cười chết mất thôi.
- Cho nên đây mới là bí mật.
Triệu Cương Băng nhún vai, lại nói:
- Tôi là một người hết sức bảo thủ, nếu như cô có thể hiểu được tôi thì cô nhất định sẽ say mê tôi.
- Không thể nào.
Lâm Thư Nhã lắc đầu vừa định nói gì đó thì bất ngờ nghe được giọng Hà Hiểu Nhu truyền tới từ phía sau.
- Thư Nhã, đi thôi.
- Dạ!
Lâm Thư Nhã trả lời, sau đó nhìn Triệu Cương Băng, nói:
- Thật ra thì anh có thể đứng đắn một chút thì đã làm cho người ta vừa mắt lắm rồi.
- Tại sao tôi phải để cho người ta vừa mắt chứ? Tự tôi sống thoải mái là được rồi.
Triệu Cương Băng nói.
- Vậy thì tùy anh vậy!
Lâm Thư Nhã nói xong, quay người đi đến cạnh Hà Hiểu Nhu.
- Thư Nhã, chị thấy biểu hiện gần đây của em rất kỳ quái nha!
Hà Hiểu Nhu nhìn Lâm Thư Nhã, nói tiếp:
- Em không biết là em đã bị tên kia lừa hay sao?
- Em bị lừa? Anh ấy lại không hề muốn lừa em.
Lâm Thư Nhã lắc đầu, nói tiếp:
- Nhưng mà dần dần em lại nhận ra, hình như là Triệu Cương Băng cũng không giống như chúng ta nghĩ.
- Hừ, vậy mà cũng bị lừa. Đừng nhìn cậu ta bây giờ có vẻ đứng đắn mà nghĩ như vậy. Không phải em đã quên là sau khi tan học hắn sẽ ở chung với ai hay sao? Cô cảnh sát xinh đẹp kia đó, em thấy hai người thân thiết thế nào không? Không chừng đã sớm phát sinh cái gì đó rồi đấy. Triệu Cương Băng mới mười bảy, mười tám tuổi mà đã ở cùng với người con gái khác rồi.
Hà Hiểu Nhu khinh bỉ nói tiếp:
- Không biết tự trọng, cũng không biết nghĩ đến cảm nhận của người khác.
- Chị họ, đừng có lúc nào cũng suy nghĩ xấu về người khác như vậy.
Lâm Thư Nhã vừa đi vừa nói:
- Ai mà không biết thay đổi chứ, đúng không? Huống chi năm đó Triệu Cương Băng cũng mới lớn thôi mà.
- Em họ nè, em ngốc quá đấy, xem ra em thực sự đã bị bề ngoài của Triệu Cương Băng làm mờ mắt, cứ tiếp tục như vậy thì trước sau gì em cũng sẽ bị người khác ăn thịt mất. Không được, chị nhất định không thể để cho em rơi vào tay một người như vậy.
Hà Hiểu Nhu nói.
- Dĩ nhiên là không, em cũng không phải là người ngốc như vậy đâu.
Lâm Thư Nhã cười cười lắc đầu.
- Dù sao thì chị cũng sẽ tìm một cơ hội để cho em thấy rõ gương mặt thật của Triệu Cương Băng, chị cũng không tin là Triệu Cương Băng lại thực sự thuần lương như vậy, hừ!
Hà Hiểu Nhu nói.
- Thực ra thì anh ấy cũng không phải là rất thuần lương đâu.
Lâm Thư Nhã thấp giọng nói.
- Gì chứ?
- Không có gì.
Sau khi dọn dọn cửa hàng xong thì nhóm ba người Triệu Cương Băng lại chen chúc trên chiếc tiểu Hoàng phong