Triệu Cương Băng yên tâm ở lại tòa 13 nhà A702, tiểu khu Tân Hà.
Ở trong phòng của Triệu Cương Băng đúng là cái gì cũng có, máy vi tính, tivi, máy điều hòa, khăn trải giường, chăn nệm, mọi thứ đều đầy đủ cả, Triệu Cương Băng cũng liền tùy thích nằm lên trên giường.
"Khó có thể có được một giấc ngủ không cần phải căng thẳng thần kinh thì thật là tốt! Loại cảm giác không cần lo lắng ai đó đột nhiên xuất hiện công kích bất ngờ thật là tốt!"
Triệu Cương Băng cười cười, khóe miệng cong lên để lộ ra vẻ mặt của người đang nhớ lại ký ức.
Ba năm, thực sự là đã trôi qua như thế!
Ngủ một giấc tới hừng sáng.
Ken két.
Một hồi tiếng động nhỏ từ trong phòng khách truyền đến. Trong nháy mắt, Triệu Cương Băng liền mở mắt ra.
Đây là phản xạ có điều kiện.
"Thật đúng là khó hiểu mà, trời vừa tối thì đã đi ra ngoài, trời vừa sáng thì lại quay trở về!" Triệu Cương Băng thức dậy lấy quần áo của mình mặc vào, sau đó mở cửa đi ra khỏi phòng của mình.
Nhưng mà, vừa mới mở cửa ra thì Triệu Cương Băng liền ngây ngẩn cả người.
Ni cô có bạo dạn hay không thì cũng không nên làm kích thích người khác như thế chứ!
Chỉ thấy một người con gái xinh đẹp đang cởi đến cái cúc cuối cùng trên chiếc áo somi màu xanh da trời trên người, sau đó hai tay lại chộp vào trên cái áo somi, muốn đem cái áo somi cởi ra.
Mà chỗ cô ấy đang đứng lại chính là phòng khách, và nó thì lại đối mặt ngay với căn phòng bên này của Triệu Cương Băng. Cho nên lúc Triệu Cương Băng vừa mở cửa đi ra, Triệu Cương Băng liền thấy một nữ nhân phảng phất như là đang điên cuồng bóc trần mình ra ở trên phố, hai tay giật bộ quần áo của mình ra, sau đó thì toàn bộ cảnh xuân hiện ra ở trước mắt của Triệu Cương Băng, một cái cũng nhìn không xót.
"Ta lặc lặc lạc lặc cái đi ah!"
Triệu Cương Băng nhìn bao quát không ngừng cả đôi "bạch sắc hung triệu" kia, vừa nhìn thì thấy ngọn núi đó ít nhất cũng từ cỡ C trở lên, lập tức liền choáng váng.
Mà cô gái đang cởi quần áo kia cũng không nghĩ tới là ở trong căn phòng này lại gặp phải một người con trai như thế, hơn nữa người con trai đó lại xuất hiện ngay thời điểm mà cô đang trần trụi như thế.
Hai người đều ngây dại.
Mà hình ảnh đó thoáng cái cũng bị đọng lại.
Sau đó, Triệu Cương Băng cũng cảm giác được một luồng nhiệt lưu đang từ trong mũi của hắn mà bừng lên!
Triệu Cương Băng đã thật lâu rồi không nhìn thấy con gái, đương nhiên, nói chính xác thì ngay cả người Triệu Cương Băng cũng đã lâu rồi không thấy, cho nên đối với khả năng tự động kiềm chế của Triệu Cương Băng thì tương đối là kém.
Lúc này chứng kiến người ra đang cởi quần áo ngay ở trước mặt hắn, cơ thể của Triệu Cương Băng rốt cuộc cũng vượt quá điểm giới hạn.
Hai giọt máu mũi xuất hiện ngay bên ngoài lỗ mũi của Triệu Cương Băng.
Cái này đối với người đàn ông mà nói đúng là một điều sỉ nhục mà!
Sau khi thấy meo meo của người con gái kia thì hắn chính là bị chảy máu mũi!
Nếu để cho lão tử của Triệu Cương Băng biết được, không chừng lão sẽ than thở buồn thương rằng con cọp mà cũng có thể sinh ra một con mèo, cả đời lão tên tuổi anh hùng mà thằng con trai của lão lại chỉ mới nhìn thấy meo meo của một người thì lại chảy máu mũi, đây thật là làm mất mặt lão mà!
- Aaaaaaa!!!
Người con gái kia kêu lên, mà Triệu Cương Băng cũng kêu theo sau đó.
- Cậu là ai?
Người con gái vừa nắm giữ lấy quần áo của mình, vừa gài lại cái cúc áo sơ mi, vừa nói.
- Tôi ... tôi ... tôi là Triệu Cương Băng, ôi trời, máu mũi ... Giấy ...
Triệu Cương Băng vừa kêu lên vừa chạy vọt vào trong phòng của hắn. Nhưng trong phòng của hắn vậy mà không có khăn giấy! Triệu Cương Băng vội vã lao ngay ra khỏi phòng. Trên bàn trong phòng khách có để một hộp khăn giấy. Triệu Cương Băng muốn xông qua đó lấy.
Một họng súng đen ngòm nhắm ngay hắn!
"Con mẹ nó!"
Triệu Cương Băng nhìn cây súng ở trong tay của người con gái đó, nhịn không được liền lùi ra xa một chút, mà vào ngay lúc này Triệu Cương Băng lại mới phát hiện người con gái này có vẻ như là cảnh sát!
Không sai, đó là một cảnh sát!
Trên chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt của cô ta còn có huy hiệu cảnh sát, trên bàn còn có cảnh mạo, trên tay còn đang cầm một cây súng ngắn nữa.
Đây không phải là cảnh sát thì còn có thể là cái gì?
Người con gái meo meo kia run rẩy cầm súng nhìn Triệu Cương Băng, nói:
- Cậu ... cậu đừng tới đây ... tôi ... tôi là cảnh sát!
- Tôi ... .
Lúc này Triệu Cương Băng mới nhìn kỹ càng cô em gái này, vừa nhìn Triệu Cương Băng không nhịn được liền muốn đi lại gần cô ấy.
"Bà mẹ nó, lại là một mỹ nữ!"
Lần này là Triệu Cương Băng thực hết chỗ nói rồi, trong cuộc sống hơn mười năm kia của hắn, hắn đã thấy qua không ít mỹ nữ, trừ những người dì của hắn ra thì có Phùng Vũ Mông, Nhi Kim Thiên Nhất Thiên, bây giờ đi xa hơn thì gặp được Hà Hiểu Nhu, Lâm