Thẩm Nhu lắc đầu, cô nói: “Đừng diễn cây, đứng đó sẽ cảm thấy mệt, thấy buồn chán, cậu muốn xem thì ngồi ở ghế khán giả.”
Hơi thở thoáng gấp gáp, trông Giang Triều giống như tùy ý nhưng kì thực giọng nói đều gấp lên: “Quan tâm tôi à?"
Thẩm Nhu không để ý tới cậu, người này không cần mặt mũi.
Nếu như cô trả lời phải, có thể cậu còn muốn hỏi em thích tôi à nữa.
Thẩm Nhu đi vào, Giang Triều bước từng bước dài đi theo phía sau, khoảng cách giữa hai người cũng chỉ có mấy bước.
Lúc bọn họ vào đến hội trường, có không ít người đều đang nhìn Giang Triều, ánh mắt của Giang Triều ở ngay phía sau Thẩm Nhu, không hề dịch chuyển khỏi, ngồi xuống dưới hàng ghế khán giả, ánh mắt nhìn Thẩm Nhu cũng dịu dàng đi.
Hai cô gái ở bên cạnh kích động.
“Cậu ấy thật đẹp trai, là Giang Triều lớp mười hai đó.”
“Tôi cảm thấy ánh mắt cậu ấy nhìn Thẩm Nhu thật mê người.”
“ A a a a, chúng ta nói nhỏ một chút.”
Giang Triều liếc nhìn Chu Tự đi đến bên cạnh Thẩm Nhu, xoẹt một cái sắc mặt trầm xuống, tốc độ trở mặt nhanh chóng khiến cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Cậu buồn bực một hồi, tâm trạng hoàn toàn không vui vẻ bằng lúc vừa mới đi vào.
Lúc Chu Tự tiến vào đã biết Giang Triều đến đây, mấy cô gái đi ra khỏi hội trường nói là Giang Triều đang ở hội trường bên này, nghe nói là mặc áo hoodie màu đen, trông còn gần gũi hơn một chút so với bình thường, ngồi yên dưới ghế khán giả không nói lời nào, nhìn Thẩm Nhu diễn tập.
Chu Tự: “Nhớ kỹ lời kịch cả chưa? Lát nữa đi một chuyến đến lớp với anh, anh đưa vở học tập cho em, học tập vẫn quan trọng hơn một chút.”
Hiện tại Thẩm Nhu với mình cũng coi như đã nói rõ, Chu Tự ở chung với cô cũng tự nhiên hơn một chút: “Em không cần khách sáo, cứ coi anh là anh trai được rồi, trước đây không phải anh đều làm anh trai sao.”
Thẩm Nhu: “Không cần, tự em học là được rồi.”
Không hận là không hận, cũng không ghét, Thẩm Nhu chỉ cảm thấy mình không thể coi Chu Tự như anh trai giống trước đây được.
Huống chi, cô đã không thích Chu Tự, nhưng Chu Tự còn thích Sở Lam mà, cô không muốn dính vào.
Giữa trưa sau khi kết thúc nghỉ trưa, Thẩm Nhu cũng muốn trở về, Giang Triều đứng dậy đi qua giúp Thẩm Nhu cầm đồ, cùng đi ra với Thẩm Nhu giống hệt như lúc đi vào, dáng vẻ này ngược lại khiến Chu Tự nhìn lâu thêm vài lần, nếu như Giang Triều cãi nhau với cậu ấy, đánh nhau với cậu ấy hoặc là châm chọc cậu ấy, Chu Tự còn có thể nhiều lời vài câu, nhưng mà Giang Triều yên tĩnh, Chu Tự cũng không biết phải nói sao để Thẩm Nhu cách Giang Triều xa một chút.
Hôm nay trước khi đến Chu Tự gặp Trần Quân, Trần Quân trẹo chân nhưng lại không xin nghỉ phép, cậu ta nói lại chuyện xảy ra hôm qua với Chu Tự, sau đó cậu ta nói: “Em nói với Thẩm Nhu cái gì chị ấy cũng không nghe, anh giúp em khuyên chị ấy một chút đi.
Anh cũng coi như lớn lên cùng Thẩm Nhu, dù sao anh cũng không muốn để cho chị ấy thật sự ở bên cạnh Giang Triều mà? Em không biết đến cùng Giang Triều có phải thật lòng hay không, nhưng mà Thẩm Nhu thật sự không thể đi cùng với cậu ta.
Giang Triều, cậu ta...!Em biết bí mật của cậu ta, anh Chu Tự, anh tin tưởng em đi.
Huống chi, xuất thân của Giang Triều và Thẩm Nhu cũng khác biệt.”
Lớp của Thẩm Nhu với Giang Triều không ở cùng một tầng, Thẩm Nhu đã đi đến cửa phòng học, Giang Triều vẫn còn đi theo sau cô, cô quay lại ra hiệu bảo Giang Triều mau đi về.
Thẩm Nhu nói không sợ cậu, thật sự đúng là không sợ chút nào.
Khi Lý Thâm chạy đến, thở hồng hộc, cậu ta đưa đồ Giang Triều muốn cho Giang Triều, rồi đứng ở một bên thở hổn hển, lúc thì nhìn Giang Triều, lúc lại nhìn Thẩm Nhu một cái.
Giang Triều đưa đồ cho Thẩm Nhu, cậu nói: “Nước nóng, hoa quả, đồ ăn vặt đều ở bên trong.”
Thẩm Nhu: “Không biết còn tưởng rằng phải đi dạo chơi ngoại thành đó."
Giang Triều nhẹ gật đầu: “Đúng, em nói đúng.”
Lý Thâm ở một bên: “ … ” Lần sau cậu ta không đến giúp tặng đồ nữa, cậu ta để Tần Lễ tới, để Tần Lễ xem dáng vẻ hiện tại của anh Triều bọn họ.
...........!
Khi Giang Triều tan học quay về lại nhìn thấy Thẩm Nhu với Lý Lê đi đến quán ăn bên cạnh trường, hình như tan học Thẩm Nhu với Lý Lê đều ăn cơm ở bên ngoài, ăn cơm xong mới về.
Giang Triều hiểu rõ chuyện giữa Thẩm Nhu với nhà họ Trần, vào tiệc sinh nhật bố mẹ ruột và em trai không quan tâm mà lại chạy tới tham gia tiệc sinh nhật của chị họ Thẩm Nhu, mặc dù không biết bọn họ là vì lấy lòng nhà họ Sở hay là thật sự chẳng có mấy phần thật lòng quan tâm Thẩm Nhu, nhưng mà trông dáng vẻ này của Thẩm Nhu thì có vẻ cô cũng không muốn về nhà ăn cơm tối.
Giang Triều đứng ngoài trường học một lúc rồi mới trở về.
Trong căn hộ, Giang Triều một tay cầm xẻng cơm một tay cầm sách tiếng Anh, đã cực kì bình tĩnh, dù sao cũng đã học nấu cơm được bao nhiêu ngày rồi, lúc đầu luống cuống tay chân, bây giờ trong thời gian rảnh còn có thể ghi lại mấy từ đơn.
Tần Lễ: “Sống chung không tồi nhỉ?”
Giang Triều cũng không ngẩng đầu: “Đi hỏi thăm một chút về chuyện nhà họ Trần.”
Nếu như người nhà họ Trần thật sự vì lợi ích cho nên đối xử lạnh nhạt với Thẩm Nhu thì việc này dễ làm.
Cậu không thích người nhà họ Trần, bọn họ đối xử với Sở Lam tốt hơn, với Thẩm Nhu thì hơi lạnh nhạt, nhưng mà cậu muốn Thẩm Nhu vui vẻ, nếu như người nhà họ Trần đối với cô tốt hơn Sở Lam, nhất định cô sẽ vui hơn một chút.
Tần Lễ: “Được, lát nữa tớ sẽ đi nghe ngóng.”
Tần Lễ muốn trở về lại bị Giang Triều gọi lại: “Đợi một chút.” Nói xong, cậu thoáng có chút đắc ý: “Cô ấy quan tâm tôi, không muốn để cho tôi diễn cây, bảo tôi ngồi dưới ghế khán giả xem là được rồi.”
Tần Lễ nghe vậy lập tức một lời khó nói hết nhìn Giang Triều.
Đây là, Giang Triều đang show ân ái à?
Đồ ăn Giang Triều làm đã có thể ăn bình thường, không thể nói ăn ngon nhường nào nhưng mà không khó ăn nữa, chí ít trước đó cơm nước của Lý Thâm toàn gọi bên ngoài đến bây giờ dừng lại là có thể ăn nhiều hơn nửa bát cơm.
.....!
Đã vài ngày Sở Lam không đi học, Sở Hồng cũng cảm thấy có hơi có lỗi với đứa bé Thẩm Nhu kia, nhưng vẫn đưa ra một chủ ý cho Sở Lam, lúc này Sở Lam mới vui vẻ ra mặt đồng ý đi học.
Bởi vì chuyện này mà Sở Hồng có hơi áy náy, nhưng Thẩm Hương không có chút áy náy nào, bà ta nói: “Suy cho cùng là bản thân đứa bé kia có vấn đề về tính cách, hư vinh ganh đua so sánh, hình như bởi vì chuyện tiệc sinh nhật lần trước ngay cả Trần Quân cũng không muốn để ý, chân Trần Quân đau ngã ở bên ngoài, nó ngay cả ra ngoài cũng không.
Hôm qua Thẩm Tư còn gọi điện thoại với em, nói là vì muốn để Trần Quân chuyên tâm ôn tập nên mới ở chỗ này của chúng ta.”
Sở Hồng nhíu mày: “Thẩm Nhu ngoại trừ hướng nội ra bình thường còn có chút tự ti, tính cách cũng không phải như thế đâu.”
Thẩm Hương: "Ai biết chứ, tính tình xiêu vẹo mà.
Lại nói, anh ra chủ ý cũng không có liên quan gì tới nó, cũng không thể vì