Trước khi Thẩm Nhu bị nhà họ Trần giao cho Giang Triều, bọn họ không xuất hiện cùng nhau nhiều, thậm chí cũng không có trao đổi gì, bởi vì Thẩm Nhu sợ cậu, nhìn thấy cậu sẽ chạy.
Sau đó, Giang Triều luôn thích hỏi cô mỗi khi chạm vào bên tai tóc mai và vành tai cô: "Sợ tôi sao, tôi thích em như vậy, sao em lại sợ tôi."
Lúc này Giang Triều không phải Giang Triều của mấy năm sau, chắc hẳn cậu cũng không làm ra được mấy chuyện sẽ làm trong tương lai, Thẩm Nhu cũng không cần sợ cậu.
Nếu như cô chạy, có lẽ sau này Giang Triều cũng sẽ làm giống như đời trước vậy.
Cô cũng đã đồng ý với hệ thống, sau khi cô sống lại sẽ ngoan ngoãn ở chung với Giang Triều.
Đứng trước mặt Giang Triều, Thẩm Nhu chỉ cao đến bả vai cậu, hơi vểnh mặt lên nhìn cậu, run rẩy trả lời: "Giang, Giang Triều..."
Lý Lê kéo dây đeo cặp của mình, lúc Giang Triều nhìn về phía cô ấy, dọa cô ấy hơi run chân, cô ấy đưa tay muốn kéo cánh tay Thẩm Nhu, Giang Triều lại trừng cô ấy một cái, cô ấy sợ quá khóc lên.
Giang Triều dẫn Thẩm Nhu đến quán cà phê ở bên cạnh trường học, Thẩm Nhu ngồi đối diện Giang Triều, tư thế ngồi giống như học sinh tiểu học nhìn rất ngoan.
Giang Triều đặt thư tình trước mặt Thẩm Nhu, bảo Thẩm Nhu vuốt lại lá thư tình bị bóp có hơi nhăn nhúm cho gọn gàng phẳng phiu.
Thẩm Nhu đang nghĩ mình phải giải thích với Giang Triều như thế nào, nếu như cô nói mình muốn đưa thư tình cho Chu Tự, nhưng bởi vì nhìn thấy cậu lại cảm thấy tim đập thình thịch cho nên mới đưa thư tình cho cậu, loại nói hươu nói vượn thế này, Giang Triều có thể tin không?
Trong lúc nhất thời, suy nghĩ của Thẩm Nhu bay xa, cô phát hiện cho đến bây giờ bản thân mình chưa từng giải thích điều gì với Giang Triều, giống như những năm tháng sau này ở bên cậu vậy.
Cô chạy đi giúp Chu Tự, cô khiêu vũ cùng cậu ấy khi cậu ấy bị người ta bỏ mặc trong tiệc rượu, lúc Giang Triều đứng trước mặt cô, cô chỉ biết dùng tâm trạng vừa sợ hãi vừa lại có chút trào phúng nhìn cậu, giống như sau khi bị bẻ gãy cánh, đang dùng cảm xúc của mình thể hiện sự bất mãn với Giang Triều.
Thẩm Nhu nghĩ, cô có thể viết một lá thư tình nữa cho Giang Triều, mặc dù cô cũng không biết phải viết cái gì.
Giang Triều đặt bút bi và bút xóa trước mặt Thẩm Nhu: "Thất thần làm cái gì, thư tình này cậu đưa cho ai".
Cậu nói xong thì bình thản đọc tên của mình một lần: "Giang Triều".
Giang Triều đứng bên cạnh Thẩm Nhu, nhìn cô cầm bút bi và bút xóa tẩy đi hai chữ Chu Tự ở phía trên thư tình, lại cầm bút bi viết từng nét một của hai chữ Giang Triều.
Tổng cộng trong thư tình đã viết mười mấy cái tên Chu Tự, Thẩm Nhu lặp đi lặp lại động tác vừa rồi, xóa đi từng cái tên Chu Tự rồi viết tên Giang Triều lên phía trên.
Giang Triều hơi cuối người, Thẩm Nhu theo bản năng dịch đến vị trí phía trong cùng của ghế, đây là quán tính của Thẩm Nhu, bởi vì cô đã làm động tác này vô số lần để trốn tránh Giang Triều mỗi khi cậu nhích lại gần mình.
Thẩm Nhu xê dịch vị trí, động tác của Giang Triều cũng dừng lại, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Giang Triều: "Sợ tôi à?"
Thẩm Nhu thầm nói với mình, đây không phải là Giang Triều của tương lai, cậu của bây giờ cũng khác so với lúc đó, nhìn ánh nắng chiều tà rơi trên mặt Giang Triều, dáng vẻ của cậu hình như cũng dịu dàng đi một chút, giọng nói của Thẩm Nhu có hơi mềm mại cũng có chút kiên định: "Không sợ".
.........!
Cư xá Thẩm Nhu ở là một cái cư xá cao cấp ở bên cạnh trường học, trên dưới hai tầng, gộp lại hơn hai trăm sáu mươi mét vuông, những năm này, Trần Thắng cũng làm một vài vụ buôn bán nhỏ, cũng coi như kiếm được một chút tiền lời.
Đi tới bên ngoài cư xá, Thẩm Nhu nhìn cái cư xá đã lâu chưa từng quay về này, đi rất chậm, dừng hơn mười phút mới đến trước cửa nhà.
Vừa đẩy cửa ra, Thẩm Nhu đã nhìn thấy bố mẹ ngồi trong phòng khách, không khí dường như đều ngưng đọng lại.
Trần Thắng: "Có phải cánh của mày cứng cáp rồi không! Bây giờ, mày lập tức xử lý cho tốt chuyện hoa khôi trường đi, tao không hy vọng mày tiếp tục tham gia cuộc thi này.
Thẩm Nhu, đừng tự rước lấy nhục, mày dùng cái gì mà so với chị họ mày chứ? Mày như thế này, sau này bọn tao nhìn thấy chị họ mày thì phải làm sao, trước đây không phải mày đều ngoan ngoãn làm theo lời bọn tao nói sao, vì sao bây giờ lại phản nghịch như vậy chứ!"
Thẩm Tư ở bên cạnh giọng điệu hòa nhã mềm mỏng: "Đúng vậy đó, bấy giờ mày học tập cho giỏi mới là đúng, đừng phản nghịch gì đó.
Hơn nữa, chị họ mày đối tốt với mày bao nhiêu, chỉ một danh xưng hoa khôi thôi, may có cần phải đi tranh với chị họ mày không? Nghe bọn tao đi, mau rời khỏi cuộc thi đấu kia, còn nữa, chị họ mày cũng đã làm hoa khôi bao nhiêu năm rồi, mày cũng không sánh bằng đâu".
Bà ta nói xong, còn nói: "Tao mua cho mày mấy bộ váy, đặt trong phòng của mày, lát nữa quay về thử một chút đi."
Tuy nói ký ức có chút xa xôi, nhưng mà Thẩm Nhu vẫn nhớ kỹ, trước kia cô từ trường cấp ba trở về nhà thì Trần Thắng và Thẩm Tư đều rất ít khi ở nhà, có về thì cũng đợi đến giờ cơm tối, thậm chí có khi còn mãi chén chú chén anh không trở lại ăn cơm tối.
Bây giờ, hai người bọn họ cùng trở về, có lẽ cũng bởi vì chuyện cuộc thi hoa khôi trường rồi.
Thẩm Nhu cảm thấy có chút buồn bực, cô nhìn đôi bố mẹ này nở nụ cười, ngay cả để ý tới cũng chẳng buồn để ý mà trực tiếp quay người lên lầu.
Trần Thắng tức giận vỗ xuống bàn: "Đúng là không biết học thói xấu của ai."
Thẩm Nhu cũng không có xuống lầu ăn cơm tối, Trần Thắng và Thẩm Tư cũng không đi lên gọi cô, căn phòng cách âm không được tốt lắm, Thẩm Nhu ngồi trước bàn đọc sách thể nghe được giọng nói hòa thuận vui vẻ giữa bọn họ với em trai Trần Quân của cô.
Lâu rồi không đi học, bài tập Thẩm Nhu làm ngoại trừ tiếng Anh ra thì những môn khác có hơi tốn sức một chút, bận bịu mãi cho đến rạng sáng cô mới làm xong tất cả bài tập.
Chiếc đèn bàn trong phòng phát sáng, cô không thấy buồn ngủ, cầm bút viết chữ lên vở, lúc nhìn hai chữ Giang Triều, cô lắc đầu gấp vở lại, sau khi đi rửa mặt xong thì đi ngủ.
Trước khi ngủ, Thẩm Nhu còn đang suy nghĩ thái độ của bọn họ đối với chính mình có lẽ là bởi vì trọng nam khinh nữ, thích chị họ có lẽ vì gia cảnh của chị họ rất tốt, nhưng như thế thì vì sao bọn