Mấy ngày sau, Sở Lam dựa vào một tấm ảnh vô cùng dịu dàng thùy mị trên mạng mà có chút danh tiếng, cô ta muốn xỉ vả hành vi của Thẩm Nhu, bởi vì không xin lỗi Thẩm Nhu như dự tính, lại chuyển trường nên hủy bỏ, nhưng cái danh hoa khôi có tài có đức ở trường cấp ba đã chống đỡ cho cô ta, những điều này Thẩm Nhu đều nghe từ Lý Lê.
Vốn dĩ Thẩm Nhu còn nhìn Sở Hồng và Thẩm Hương một phần qua tấm kính lọc(*) lúc thuở ấu thơ, giờ đây cũng đã bể nát.
(*) Nhìn người khác bằng tấm kính lọc: thích người ta, chỉ thấy điểm tốt của người đó.
Cô có thể hiểu hai người họ trải đường cho con gái mình, cũng có thể hiểu bọn họ thương con gái, bênh vực con gái, nhưng bọn họ lại nhắm vào cô.
Suy cho cùng cô không phải mười tám tuổi thật, cô trùng sinh nên có thể nghĩ thông suốt những chuyện này.
Sở Lam xin lỗi và marketing thành hoa khôi quốc dân, cái này nối đến cái kia, liên quan chặt chẽ, nếu như thành công thì bọn họ nhẫn tâm, thậm chí có thể định hướng dư luận, đẩy Thẩm Nhu về phía đối lập với Sở Lam và bị mọi người xem thường.
Thẩm Nhu và Lý Lê đi trong sân trường, thời tiết đã hơi lạnh khiến người ta không nhịn được tăng tốc bước chân.
Đến tối vừa tan học, Lý Thâm đã làm ầm lên: “Biệt thự cạnh biển, biệt thự cạnh biển, chúng ta không chịu đi thì phải chờ đến lúc trời ấm trở lại mới có thể đi đó.”
Đi sớm về trễ, kết bè lập đội, hăng hái bồng bột.
Giang Triều cầm cốc trà sữa cậu xếp hàng mua cho Thẩm Nhu ở bên ngoài trong khi đợi cô tan học, cắm ống hút vào rồi hỏi: “Muốn đi sao?”
Lý Thâm bỗng nhiên tỉnh ra, lập tức ôm đùi lớn, cậu ta vỗ ngực mình: “Cô hai ơi, xin cậu đồng ý đề nghị thấp hèn này của tôi, tôi sẽ vì cậu mà...!Thôi bỏ đi, cậu có anh Triều rồi, tôi cũng không biết làm được gì cho cậu.”
Cậu ta là một cậu ấm nhà giàu có tiền có nhan sắc mà không biết có thể làm gì cho Thẩm Nhu, Lý Thâm thở dài trông rất phiền muộn, tựa như đang suy ngẫm điều gì, rốt cuộc cậu ta có thể làm gì cho Thẩm Nhu.
Giang Triều cố nén ý cười bên khóe môi xuống, nói: “Thẩm Nhu, tôi muốn đi."
Thẩm Nhu gật đầu thật mạnh: “Được.”
Lúc Giang Triều lái mô tô địa hình về phía trước, nghĩ qua mấy ngày nữa thì không thể lái chiếc xe này nữa, cậu không để ý thời tiết lạnh nhưng Thẩm Nhu không thể, cậu còn nghĩ gần đây trời lạnh rồi, phải bảo Thẩm Nhu mặc nhiều hơn mới được.
Thẩm Nhu vốn đang cười, lúc cô nhìn thấy một bóng người thì nụ cười cứng đờ, không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy người kia đang nhìn mình, dù chỉ chợt lóe lên trong chốc lát nhưng cô dùng sức ôm lấy Giang Triều theo bản năng, người Giang Triều hơi cứng lại, ngay cả cơn gió lạnh thổi qua cũng thấy ấm áp.
Giang Triều dừng xe bên ven đường, cởi mũ bảo hiểm của mình xuống rồi cởi luôn mũ bảo hiểm màu hồng nhạt của Thẩm Nhu đang đứng đối diện, vươn tay một cái dùng sức ôm Thẩm Nhu vào lòng.
Thẩm Nhu siết chặt tay rồi lại thả lỏng ra, cuối cùng đưa lên vỗ lưng cậu: “Giang Triều.”
Yết hầu Giang Triều lên xuống một cái, dụ dỗ: “Gọi một tiếng anh ơi được không?”
Thẩm Nhu thấy cậu vẫn còn băn khoăn về chuyện này, cười với cậu một cái rồi vẫy tay với Lý Thâm cũng dừng xe ở bên kia: “Lý Thâm, cậu đèo tôi được không?”
Lý Thâm khóc, xe cũng không cần, ngồi lên xe Tần Lễ: “Mau, chạy mau!”
Thẩm Nhu: “...!"
Cuối cùng mọi người vẫn quyết định cuối tuần đến biệt thự cạnh biển của Lý Thâm chơi, nhưng đáng tiếc là nếu đi tới biệt thự cạnh biển của Lý Thâm chơi thì không thể đến chỗ ông cụ Giang.
Trước kia, điều ông cụ Giang thích nhất là Giang Triều về nhà tổ nhà họ Giang chơi cờ, câu cá với ông ấy, bây giờ thì thích nhất là bảo Thẩm Nhu chơi cờ câu cá với ông ấy, vì thế Thẩm Nhu gọi điện thoại cho ông cụ Giang.
Ông cụ Giang thở phì phò: “Không sao đâu, muốn đi chơi thì cứ đi đi, trước đây Giang Triều cũng một khoảng thời gian mới về thăm ông một lần, không cần lo ông buồn chán, cháu cũng biết ông hay câu cá ở bờ sông rồi đánh cờ với người ta mà, quản gia cũng có thể chơi với ông.”
Thẩm Nhu nghe vậy thì bỗng thấy ông cụ Giang thật đáng thương: “Vậy thì tuần sau, tuần sau cháu về thăm ông Giang.”
Ông cụ Giang: “Được được được, vậy thì tuần sau cháu tới tìm ông, đúng lúc quýt ở vườn trái cây sắp đến mùa rồi.”
Điện thoại vừa cúp, ông cụ Giang lải nhải với quản gia đang đứng bên cạnh: “Quả là một đứa trẻ tốt, nhưng lại học thói xấu theo Giang Triều.”
Quản gia: “Chuyện này…”
Ông cụ Giang vẫn đang nói: “Câu cá, chơi cờ với người khác đâu sánh nổi câu cá, chơi cờ với đám nhóc đó chứ, lần trước Nhu Nhu còn nói muốn chơi cờ gomoku với tôi nữa, tôi bảo ông mua bàn cờ gomoku, ông đã mua chưa?”
Quản gia: “Mua rồi mua rồi, bàn cờ vây đặt làm riêng cũng có thể dùng chơi gomoku rồi, quân cờ làm bằng ngọc thạch, cảm giác rất tốt.”
“Lần tới Nhu Nhu tới đây thì chơi với con bé.”
“Ông chủ.”
“Sao thế?”
Quản gia cười trêu ghẹo: “Không phải ông đã quên ai mới là cháu ông đó chứ.”
Ông cụ Giang: “Đừng nhắc tới thằng bé đó với tôi.”
Quản gia: “...!”
.......!
Từ lúc Lý Thâm dọn lên tầng trên, suốt cả một ngày cứ lên lên xuống xuống mấy chục lần mà cũng không chê mệt, cậu ta ở phòng khách, lấy các thứ cần dùng ra sắp xếp vali, chẳng thèm xếp lại mà cứ ném luôn vào, mọi người đều không nhìn nổi nữa.
Tần Lễ: “Cậu xếp hẳn hoi vào.”
Lý Thâm: “Xếp hay không thì cũng đều ở trong vali, hơn nữa, nếu mà xếp kỹ thì lúc tôi tìm quần áo thì quần áo sẽ không bị rối, hơn nữa, tôi cũng không mang theo nhiều đồ, đến nửa cái vali cũng không dùng hết.”
“Sẽ bị nhăn đó.”
“Tôi có thể ủi quần áo.”
"..."
Thấy Tần Lễ nghẹn lời, Lý Thâm vô cùng vui vẻ.
Thẩm Nhu cũng về phòng thu dọn quần áo, Giang Triều đứng ngoài muốn vào gấp quần áo cho cô nhưng thấy Thẩm Nhu tiện tay